"Hồng Loan." Phù Trừng thản nhiên cười cười, lại liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt của Tê Hoàng cung một cái, "Có một số việc, bỏ qua chính là cả đời tiếc nuối, nếu có chút cơ hội để ngươi có thể lựa chọn lại con đường của mình, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Điện hạ là đang hỏi nô tỳ?" Hồng Loan không thể tin được những gì vừa nghe thấy, thân là cung nữ, làm sao có quyền lựa chọn con đường phía trước? Có thể còn sống sót dưới sự kiểm soát sắp đặt của người khác, đó là sự ban ân lớn nhất của ông trời.
Phù Trừng gật đầu, "Không sai."
Hồng Loan không dám trả lời, lại càng không dám nghĩ nhiều đến những thứ đó.
Phù Trừng nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng phất tuyết rơi trên đầu vai nàng xuống, cười nói: "Bước đầu tiên, chính là ở trước mặt chủ tử đứng lên."
Hồng Loan kinh ngạc nâng mắt nhìn thoáng qua Phù Trừng, trong khung cảnh tuyết bay mờ mịt, nét tươi cười trên gương mặt Phù Trừng phá lệ ấm áp.
Phù Trừng nhìn nàng một lát, biết rằng nếu mình tiếp tục ở đây, nàng nhất định sẽ không đứng lên, vì thế xoay người đi, nói: "Hồng Loan, sau khi trở về, nói hết mọi chuyện theo thực tế, bổn cung sẽ không làm khó dễ ngươi."
"Tạ ơn Công chúa điện hạ." Hồng Loan vội vàng dập đầu, vạn vạn không ngờ tới Phù Trừng thế nhưng lại không tính làm khó xử nàng.
Phù Trừng xoay người phất phất tay, "Nếu như ngươi thật tình muốn tạ ơn bổn cung, sau khi bước qua một cửa kia của mẫu phi, liền giúp bổn cung tìm vài thanh trúc." Nói xong, Phù Trừng liền đi về phía Lan Thanh các.
Hồng Loan hít vào một hơi, chỉ cảm thấy hai đầu gối đều quỳ đến run lên, lúc đứng lên không khỏi lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Hồng..." Đàn Hương muốn tiến lên đỡ lấy, lại khựng bước chân, nhìn thân mình loạng choạng của Hồng Loan, chung quy vẫn là tập tễnh đi xa.
Đàn Hương buồn bã thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn ánh sáng trong Tê Hoàng cung một cái, như có chút đăm chiêu cúi đầu xuống.
Cho dù là ngốc, cũng không thể để cho một mình nàng tiếp tục ngốc.
Nếu như nàng không thể xuất cung, bản thân xuất cung sống một mình, lại có ý nghĩa gì?
Phù Trừng về tới Lan Thanh các, về tới trong cung phòng mẫu phi thu xếp cho mình, phân phó cung nữ muốn một bình rượu ấm, ngồi xuống trước bàn sách, bắt đầu mài mực.
Khi cung nữ đem rượu ấm nhẹ giọng đặt lên bàn sách, Phù Trừng phất tay cho lui các nàng, thuận thế nhắc bầu rượu lên, tự rót một ly.
"Trừng nhi, đã ngủ chưa?" Thanh phi nhẹ nhàng gõ cửa, cau chặt mi đứng ở ngoài cửa.
Phù Trừng đứng dậy đi đến trước cửa, mở cửa ra, cung kính chắp tay nói với Thanh phi: "Mẫu phi, con đang chờ người đến!"
Thanh phi ngẩn ra, để Phù Trừng đem nàng kéo vào trong phòng, lại nhìn Phù Trừng cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, đóng cửa cài then cẩn thận.
"Con cũng biết là con đang hồ đồ!" Thanh phi rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng, "Nếu như hôm nay Hoàng thượng tức giận, chỉ sợ sẽ huy đi ván cờ nương vất cả bố trí cả nửa đời!"
Phù Trừng lắc đầu nói: "Mẫu phi trước đừng tức giận, nghe con nói xong, người lại trách mắng con được không?"
Thanh phi nghe thấy mùi rượu trên người nàng, "Uống rượu thương thân, Trừng nhi từ khi nào lại thích uống rượu như vậy?"
Phù Trừng nhẹ nhàng cười, đỡ Thanh phi đi tới bên cạnh bàn sách, nhắc bút lông thấm thấm mực trong nghiên mực, vẽ xuống một vòng tròn trên nền giấy Tuyên Thành trắng, "Mẫu phi, những chuyện con làm không hoang đường như người nghĩ."
"Nga?" Thanh phi hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nghe Hồng Loan hồi báo, thật sự lảm cho trái tim nhấc lên, Trừng nhi quả nhiên là đi đến Tê Hoàng cung!
Phù Trừng tiếp tục vẽ một vòng tròn nhỏ hơn trong vòng tròn trước đó, "Mẫu phi, người xem, một vòng tròn lớn này chính là giang sơn của Đại Tần ta, vòng tròn nhỏ này là thành Trường An." Vừa nói, vừa đánh dấu một cái ở phụ cận thành Trường An, lại nhắc tới tên của vong phu, trong lòng vẫn là cảm thấy áy náy thật sâu, "Lần này Độc Cô Minh tạo phản, mẫu phi thật sự là chiến thắng trong nguy hiểm, nếu như Mộ Dung Xung không ở bên này của mẫu phi, nếu hắn thật tình muốn tạo phản, chỉ bằng thân phận Hoàng tử Đại Yên này của hắn, cũng đủ để làm cho những Tiên Ti* di dân xung quanh thành Trường An khởi binh hưởng ứng, nhất là người này -- người đã giấu tài nhiều năm Mộ Dung Thùy."
(*Là tên gọi một ở phía bắc , hậu duệ của người . Người bị liên quân tiêu diệt vào năm 660 TCN buộc họ chạy lên vùng đông bắc và bị đồng hóa thành người . Sau là tiêu diệt , bị phân thành người và , tên gọi Tiên Ti có nghĩa là điềm tốt lành (cát tường) và thần, có lẽ là chỉ tới loài .)
Thanh phi có chút kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêm túc của Phù Trừng, không tự chủ được mà cười cười.
"Lần này Mộ Dung Xung phất cờ hiệu khởi binh tạo phản, người hưởng ứng thế nhưng chỉ ít như vậy, thật sự là làm cho con cảm thấy kỳ quái. Trái lo phải nghĩ, con nghĩ, hoặc chính là Mộ Dung Xung đã thông báo trước cho những người cầm binh của nhóm Tiên Ti di dân, hoặc chính là mẫu phi đã có một sắp xếp khác?" Phù Trừng nghiêm túc nhìn Thanh phi, muốn biết đáp án.
Thanh phi không khỏi vỗ vỗ tay, cười nói: "Trừng nhi, mẫu phi còn tưởng rằng con không thấy rõ tình thế." Nói xong, sắc mặt hơi hơi trầm xuống, "Nếu con đã nhìn rõ ràng mọi thứ, vì sao tối nay còn muốn..."
"Nếu như mẫu phi cho rằng một người mà con nhắc đến hôm nay chính là Mộ Dung Yên, vậy mẫu phi liền sai rồi."
"Nga?"
Phù Trừng thản nhiên chống lại đôi mắt của Thanh phi, trong lòng đã có chút bất an, nếu như không thể nhanh chóng làm chuyển sự chú ý của mẫu phi, vì đại cục, người hy sinh kế tiếp có lẽ chính là Thanh Hà...
Thanh phi nghiêm mặt nói: "Vậy con nói cho nương biết, một người kia là ai?"
"Phụ hoàng." Phù Trừng thốt ra.
Thanh phi càng thêm nghi hoặc nhìn nàng, "Con đừng quên, hôm nay trên đại điện, rốt cuộc là ai ban hôn cho con, khiến con rơi vào tình huống bất nghĩa?"
Phù Trừng buồn bã cười cười, "Khiến con rơi vào tình huống bất nghĩa, làm sao chỉ có một mình phụ hoàng? Chính là, tình nùng vu thủy*, những chuyện này đều quên đi."
(*Tương tự như một giọt máu đào hơn ao nước lã của mình)
Thanh phi nghe lời nói của Phù Trừng, tự biết cũng có vài phần có lỗi với nàng, liền cũng không nói tiếp.
Phù Trừng buông bút lông trên tay xuống, ôm lấy cánh tay Thanh phi, "Mẫu