"Vút!"
Một mũi tên đột nhiên từ ngoài cửa cung bắn vào, Phù Kiên vội vàng tránh ra, sắc mặt trầm xuống, quát hỏi: "Thích khách từ đâu đến?"
Cửa cung lại mở ra, nhóm cung nữ nội thị ở ngoài cửa cung sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.
"Bẩm... Bẩm Hoàng thượng, mũi tên này cũng không biết là xuất phát từ nơi nào a?"
"Sao lại như vậy!" Phù Kiên bước ra ngoài cửa cung một bước, nhóm nội thị vây quanh Phù Kiên, sợ lại có ám tiễn bất ngờ bắn tới.
"Nha! Thì ra phụ hoàng ở đây!" Chỉ thấy Phù Trừng tay cầm trường cung vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất nói với Phù Kiên,"Thỉnh phụ hoàng thứ tội, vừa rồi là do nhi thần bắn sóc ở trong cung, nhất thời vô ý, bắn tên tới bên này, quấy nhiễu phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng thứ tội!"
"Bắn sóc?" Phù Kiên xanh mặt nhìn Phù Kiên, chỉ thấy nàng mặc áo lông ngắn màu tuyết trắng, trên vai đeo một túi tên, "Sóc trong Hoàng cung ngươi bắn chúng nó làm chi?"
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói lông đuôi của sóc làm bút rất tốt, cho nên sáng sớm liền cầm cung bắn sóc ở trong cung." Phù Trừng nói xong, ngẩng mặt lên, thản nhiên nhìn vào đôi mặt hồ nghi của phụ hoàng, "Ba tháng sau nhi thần liền phải rời cung xuất giá, nghĩ ở trong cung nhiều năm, cũng chưa từng dâng cho phụ hoàng lễ vật gì tốt, cảm thấy hổ thẹn. Nghĩ đến phụ hoàng ngày đêm vất vả phê duyệt quốc sự, cho nên mới nghĩ đến chuyện bắn sóc tự tay làm bút dâng lên phụ hoàng."
"Ngươi muốn sóc, phân phó một tiếng, tất nhiên có người giúp ngươi bắt lấy, ngươi lỗ mãng ở trong cung bắn tên như vậy, vạn nhất làm thương đến người khác, ngươi nói trẫm nên xử trí ngươi thế nào đây?" Trong lòng Phù Kiên vẫn là có chút nghi hoặc, nhưng mà thấy nàng nói rất chân thành, niệm tình nàng còn nhỏ tuổi, không phải là cố ý bắn tên làm bị thương người khác.
Phù Trừng lắc đầu nói: "Bút lông là vật nhỏ, nếu như không phải tự tay làm ra, liền là lễ khinh, tình cũng nhẹ." Nói xong, Phù Trừng dập đầu thật mạnh trước Phù Kiên, nói, "Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần suýt nữa làm bị thương người khác, thỉnh phụ hoàng giáng tội xử trí."
"Xử trí? Một phen hiếu tâm của ngươi, phụ hoàng xử trí ngươi cái gì đây?" Phù Kiên thở dài một tiếng, "Hôm nay ngươi nhanh chóng bắn sóc, liền sớm trở về làm bút đi."
"Đa tạ phụ hoàng." Phù Trừng cúi đầu với Phù Kiên, đứng lên, cười nói với Phù Kiên, "Nhi thần nghe nói tài bắn cung của phụ hoàng siêu quần, hôm nay sắc trời rất tốt, không biết phụ hoàng có thể chỉ dẫn cho nhi thần một chút hay không, để tránh cho nhi thần bắn cung không tốt, vô ý làm bị thương đến người khác."
"Này..." Phù Kiên không đành lòng nhìn hai vị ái phi trong cung, thật sự là không muốn cùng Phù Trừng bắn tên.
Phù Trừng ôm lấy tay Phù Kiên, lắc lắc nói: "Phụ hoàng a, phi tần trong cung này cũng sẽ không mọc cánh bay đi, buổi tối người lại đến cũng được a, nhưng mà ba tháng sau nhi thần sẽ không còn ở trong cung nữa."
Tứ hôn cho Mộ Dung Xung, nàng có thể không oán hắn, đã là không dễ, làm sao có thể từ chối một thỉnh cầu như vậy chứ? Phù Kiên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Phù Trừng, quả thật nàng nói rất hợp lý, chỉ có thể lắc đầu nói: "Hảo, trẫm liền cùng ngươi một lát."
"Đa tạ phụ hoàng!" Phù Trừng vui mừng mỉm cười, liền muốn lôi kéo Phù Kiên rời đi.
"Hôm nay Thục phi liền ở lại đây đi, buổi tối trẫm lại đến." Phù Kiên công đạo một câu, khiến cho trái tim của ba người đau đớn thật sâu.
Dáng tươi cười của Phù Trừng cứng đờ, lặng yên quay đầu mỉm cười với Mộ Dung Yên, vẫn là ấm áp như trước, cũng vẫn là làm cho người ta an tâm như trước.
Mộ Dung Yên nghĩ đến lời hứa hẹn đêm qua của Phù Trừng, sẽ không lại để cho Phù Kiên chạm đến nàng một phần nào, người kia đúng là làm được, chính là, tránh được một lần, làm sao có thể tránh được lần thứ hai?
Nàng đã là Hiền phi Đại Tần, làm sao có thể tránh được cơn ác mộng vĩnh viễn khó tan này?
Mộ Dung Yên cúi đầu xuống, thần sắc ảm đạm khiến cho Phù Trừng đau lòng khó chịu.
Trương Linh Tố nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đưa tình giữa hai người, trong khoảng thời gian các nàng xuất cung này, quả nhiên đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Vẫn là có chút mất mát mà hít vào một hơi, Trương Linh Tố một lần nữa nhìn nhìn Phù Trừng, có lẽ, sau này, cũng chỉ có nàng mới có thể cứu được mình.
Cứu Mộ Dung Yên...Cũng là cứu Trương Linh Tố nàng...
Vừa nghĩ đến đây, Trương Linh Tố chua xót mỉm cười, âm thầm nói: "Kỳ thật, tạm thời làm bằng hữu cùng Trừng Công chúa, tình thế bị vây trong khốn cục giữa Phù Kiên và Dương Lan Thanh này, có lẽ có thể chậm rãi cởi bỏ, nay chuyện cần làm...Chính là thống nhất trận doanh với Mộ Dung Yên..."
Phù Kiên và Phù Trừng đi không lâu, Đàn Hương bưng trà nóng đã pha xong lên, đặt ở bên cạnh Trương Linh Tố, "Nương nương, thỉnh dùng trà."
Trương Linh Tố hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn trà nóng một cái, cười nói: "Trà nóng này, tới thật đúng lúc a."
Mộ Dung Yên biết thứ nàng nói cũng không phải là trà, mà là Phù Trừng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, liền ôm lấy đàn tỳ bà vừa rồi vì nghênh giá mà đặt sang một bên, nói: "Nếu như muội muội cảm thấy lạnh, liền uống một ngụm trà làm ấm thân."
Trương Linh Tố nhấp một ngụm, hé miệng cẩn thận thưởng thức hương trà trong miệng, cười nói: "Không phải là tỷ tỷ còn muốn tặng cho muội muội một khúc nhạc nữa sao?"
Mộ Dung Yên nhìn tuyết rơi ngoài cung, khóe miệng thản nhiên cong lên, "Bổn cung cảm thấy, ngày thường đã tấu những khúc nhạc ai oán quá nhiều, hôm nay không ngại tấu một khúc nhạc vui tươi một chút."
"Nga?"
"'Tịch dương tiêu cổ'." Mộ Dung Yên vừa nói ra tên thủ khúc này, trong nháy mắt gương mặt Trương Linh Tố liền thay đổi.
Mộ Dung Yên có chút kinh ngạc hỏi: "Muội muội làm sao vậy? Không thích nghe thủ khúc này sao?"
Trương Linh Tố vội vàng nói: "Không phải, tỷ tỷ tấu khúc nhạc gì, muội muội đều thích, chính là...Khúc nhạc này và những khúc nhạc tỷ tỷ thường tấu, quả thật khác biệt rất lớn, thật sự là làm cho muội muội có chút kinh ngạc."
Mộ Dung Yên như có chút đăm chiêu nói: "Có lẽ con người cũng nên thay đổi một chút."
Trương Linh Tố cũng không đáp lại, chính là kinh ngạc nhìn vào gương mặt Mộ Dung Yên, lắng nghe khúc tỳ bà từ đầu ngón tay của nàng phất ra, không khỏi thấy thần.
Nếu như nói thủ khúc 'Hán cung Thu Nguyệt' kia không giống với thần vận của người trong lòng, thì thủ khúc 'Tịch dương tiêu cổ' này lại thật sự làm cho tiếng lòng Trương Linh Tố hỗn độn trong nháy mắt.
Yên nhi, Yên nhi...
Thời gian trôi qua mau, ký ức trong sáu năm trước dũng mãnh tràn vào trong lòng, bộ dáng cúi đầu gẩy đàn tỳ bà của nữ tử trí tuệ kia và Mộ Dung Yên ở trước mắt như hợp làm một, trong một khoảnh khắc, Trương Linh Tố phân biệt không rõ là hồi ức hay là thực tại, chỉ biết là, muốn ngay lập tức ôm lấy nàng,