"Tóc mai bên trái có tóc bạc?" Tạ Tửu Tửu đọc chiến báo từ tiền tuyến truyền tới, không khỏi nhíu mày, "Trên đời này có người giống nhau như vậy sao?"
Tạ Uyên cầm một cái áo lông đi đến phía sau Tạ Tửu Tửu, nhẹ nhàng khoác lên người Tạ Tửu Tửu, kéo cổ áo thật chặt lại cho nàng, nói: "Người giống người mà thôi, nhất định là không có quan hệ gì với Diệp huynh."
"Vậy sao?" Tạ Tửu Tửu ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, "Phu quân, ta nghĩ, việc này phải hảo hảo điều tra một chút, vạn nhất..."
"Làm sao có thể có vạn nhất này chứ?" Giọng nói Tạ Uyên vừa dứt, đột nhiên dừng lại một chút, cân nhắc nói, "Rời nhà mười ba năm, đều là ở Mạc Bắc, cũng có thể lưu lại một hài tử nối dõi...Chính là..." Tạ Uyên lập tức lại phủ quyết phỏng đoán này, "Huyền huynh nói, người này tựa hồ là Công chúa Đại Tần, thử hỏi Công chúa Đại Tần làm sao có thể là cốt nhục của Diệp huynh chứ?"
"Công chúa Đại Tần?" Trong lòng Tạ Tửu Tửu tràn đầy hỗn độn, cố tình lại không chỉ rõ ra được là vì cái gì.
Tạ Uyên thấy nàng tâm thần bất yên, nhịn không được nói: "Tửu Tửu, nếu như ngươi thật sự muốn tìm hiểu rõ ràng, ta cũng không phải là không có biện pháp."
"Nga?"
Tạ Uyên nắm đầu vai Tạ Tửu Tửu, vỗ nhẹ nhàng, cười nói: "Chút chuyện này, Tạ Uyên ta vẫn có thể làm được."
"Cám ơn." Tạ Tửu Tửu khom người cúi đầu với Tạ Uyên.
Tạ Uyên không khỏi chua xót cười nói: "Giữa chúng ta, có lẽ vĩnh viễn cũng chỉ có một chữ 'tạ' này."
Tạ Tửu Tửu lắc lắc đầu, cười nói: "Tửu Tửu đã sớm là thân nhân của ngươi, giữa chúng ta, làm sao chỉ có một chữ 'tạ' này?"
Tạ Uyên muốn nói lại thôi, khoanh tay mà đứng, cười nói: "Trời giá rét, chú ý thân mình, qua mấy ngày nữa, ta sẽ đưa tin tức đến."
"Ân." Tạ Tửu Tửu gật gật đầu, cảm thấy tâm tình hỗn loạn tựa hồ trầm tĩnh lại rất nhiều.
Tóc mai bạc trắng như tuyết...Tạ Tửu Tửu rất sợ thật sự có liên quan đến ca ca, lại vừa sợ không có liên quan gì đến ca ca.
Tạ Uyên nhìn chăm chú vào gương mặt Tạ Tửu Tửu, bỗng nhiên thương tiếc xoa lên tóc mai bên trái của nàng, nhíu mày nói: "Tửu Tửu, mái tóc đen này của ngươi cũng mơ hồ có chút màu trắng, về sau buổi sáng khi trang điểm, phải dùng mực nước vẽ lên một chút."
Tạ Tửu Tửu cúi đầu cười nói: "Cám ơn phu quân nhắc nhở."
Tạ Uyên thản nhiên cười cười, liền không nói nữa, tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Nếu như Phù Kiên đã chết, chỉ sợ thiên hạ này liền đại loạn..."
Tạ Tửu Tửu gật đầu nói: "Cho nên, hắn còn chưa thể chết được."
Tạ Uyên quay đầu nhìn Tạ Tửu Tửu, cười nói: "Cho nên lần này, ta có ý định tha cho hắn một con đường sống, Tửu Tửu ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Tạ Tửu Tửu lắc đầu cười nói: "Làm sao lại trách phu quân chứ? Trong bàn cờ này, hắn quả thật chưa đến lúc phải chết, giữ lại một cái mạng của hắn, cũng tương đương với giữ lại một cái mạng cho chúng ta. Một ngày Đại Tần còn giằng co với Giang Bắc, Tạ gia liền một ngày còn như mặt trời ban trưa ở Giang Nam, cho nên, ván cờ này không thể đánh loạn."
"Ha ha, người hiểu ta, chỉ có Tửu Tửu." Tạ Uyên không khỏi mang theo ý cười nồng đậm nắm chặt lấy bàn tay Tạ Tửu Tửu.
Tạ Tửu Tửu theo bản năng rụt lại một chút, chỉ có thể để mặc hắn nắm lấy, thản nhiên cười cười.
Đại Tần chưa diệt vong, Tố Tố, ngày tháng nào mới có thể được gặp lại ngươi?
Phù Kiên một đường trốn về phía Bắc, Phù Trừng một đường bảo hộ, rốt cuộc chạy trốn tới Lạc Dương.
Sau khi chỉnh đốn nhân mã ở Lạc Dương, Phù Kiên giống như trong một đêm già đi mười tuổi.
Nghe thấy tiếng trống dồn dập chấn động nổi lên ngoài thành Lạc Dương, Phù Kiên không khỏi cắn răng chạy lên phía Nam trên đầu thành Lạc Dương -- Tạ Huyền mang theo đại quân áp sát dưới thành, chỉ thấy Tấn quân người người ý chí chiến đấu sục sôi, trong hai tròng mắt lộ ra sát khí, làm cho người ta nhìn thấy liền kinh hãi.
"Đáng giận!" Phù Kiên hung hăng vỗ xuống cột đá trên đầu thành, bi thương nói, "Sao lại có kết cục như vậy?"
"Phụ hoàng." Không biết khi nào Phù Trừng đã đi tới bên cạnh hắn, trấn tĩnh nhìn Tấn quân ngoài thành, "Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt."
Thân mình Phù Kiên run lên, quay đầu nhìn Phù Trừng, dưới đáy lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngờ khi chính mình rơi vào hiểm địa, người cứu mình vẫn là đứa nhỏ này.
Hai năm không gặp, đứa nhỏ này tựa hồ đã mạnh mẽ lên rất nhiều.
Khi ánh mắt nhìn thấy lọn tóc bạc ở tóc mai bên trái của nàng, trong lòng Phù Kiên cũng thoáng có chút chua xót, những năm gần đây rốt cuộc Mộ Dung Xung đã đối xử với nàng như thế nào chứ?
Phù Trừng liếc nhìn Tấn quân dưới thành một cái, quay đầu nói với Phù Kiên: "Phụ hoàng, mất thành trì, ngày sau còn có thể đánh trở lại, nếu như đánh mất ngôi vị Hoàng đế, muốn lấy lại hiệu lệnh thiên hạ, liền khó khăn."
Ánh mắt Phù Kiên lạnh lẽo, nghi hoặc nói: "Trừng nhi, lời này là thế nào?"
Phù Trừng nhíu chặt mi tâm nói: "Phụ hoàng, lần này con tới cứu người, cũng không phải là ngẫu nhiên. Nay Đại Tần ta chiến bại, chiến báo chắc hẳn đã truyền vào trong cung, chỉ sợ lúc này Trường An liền muốn đổi chủ."
"Ý của ngươi là, Hoành nhi hắn muốn..."
"Có lẽ Thái tử ca ca vô tâm, nhưng mà nếu như đại thần thỉnh cầu đăng cơ quá nhiều, cũng liền không phải do hắn quyết định."
"Trẫm còn sống! Hắn làm sao..."
"Cho nên phụ hoàng cần sớm hồi Trường An chủ trì đại cục." Phù Trừng nói xong, quỳ xuống đất nói với Phù Kiên: "Con có một biện pháp, có thể để phụ hoàng bình yên rời khỏi Lạc Dương, tránh thoát truy binh, trở lại Trường An, chỉ mong phụ hoàng đồng ý."
"Trừng nhi đứng lên nói đi." Phù Kiên vội vàng nâng Phù Trừng dậy, lúc này, có lẽ cũng chỉ có thể dựa vào người trước mắt này, "Nghe ngươi nói như vậy, trẫm thật sự rất muốn quay trở về."
"Mẫu phi ở trong cung rất nguy hiểm, nhi thần cũng muốn lập tức trở lại Trường An, bảo vệ nàng an toàn." Phù Trừng vội vàng gật đầu, "Phụ hoàng, người có đồng ý giao binh lính trong thành Lạc Dương cho nhi thần chỉ huy?"
"Này..." Phù Kiên thoáng chần chờ, bình thường trong thành Lạc Dương thật ra có mười vạn nhân mã, chính là lần này Đông chinh, sớm bị tiêu diệt hơn phân nửa, chỉ sợ hiện tại ngay cả binh mã để hộ tống một đường hồi kinh, cũng không tới năm vạn, cho dù là giao cho nàng, cũng không thể xoay chuyển Càn Khôn, đánh thắng được bảy vạn quân Bắc phủ binh Tấn quốc ngoài thành.
Phù Trừng khẩn thiết nhìn Phù Kiên, lại quỳ rạp xuống đất, nói: "Phụ hoàng, chiến cơ không thể chậm trễ, nếu như để cho Tấn quân ngoài thành ổn định vững vàng, nhi thần cũng vô pháp bảo hộ phụ hoàng rời khỏi đây."
"Này..." Phù Kiên lại do dự một lát, rốt cuộc gật đầu nói, "Trừng nhi, trẫm đã đem toàn bộ quân binh thành Lạc Dương giao cho ngươi...Trẫm, muốn còn sống hồi Trường An, trọng chỉnh non sông, ngày sau lại đến trả mối hận hôm nay!" Nói xong, Phù Kiên từ trong lòng lấy ra hổ phù điều động toàn quân, một phân thành hai, đem một nửa đặt vào lòng bàn tay Phù Trừng, "Trừng nhi, dựa vào ngươi."
Phù Trừng cung kính tiếp nhận hổ phù, nói: "Phụ hoàng, xin đi theo nhi thần."
"Hảo." Phù Kiên đi theo Phù Trừng xuống thành, lúc này Phù Trừng triệu tập tướng thủ thành thành Lạc Dương.
"Bổn cung cần