Trường An mưa thu triền miên, hai bên mái hiên của cung điện thỉnh thoảng có hai ba giọt mưa rơi xuống, càng lộ rõ vẻ im lặng của Thái y viện.
Phù Trừng chống má thẫn thờ nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, thất thần suy nghĩ gì đó.
Hôm nay không cần theo Hứa Thất Cố đến trực Thái y viện, Phù Trừng liền ở trong thiên điện mà Phù Kiên ban cho Hứa Thất Cố, lần đầu tiên cảm thấy thâm cung này im lặng đến mức làm cho người ta phát lạnh.
"Thùng thùng." Hứa Thất Cố đang ôm ấm y, đứng ở trước cửa, gõ cửa.
Phù Trừng chậm rãi quay đầu,"Hứa Thái y?"
Hứa Thất Cố mỉm cười đi đến, xoay người đóng cửa lại, đặt ấm y trong lòng lên trên bàn, nói: "Hôm nay Hiền phi nương nương đặc biệt sai người đưa ấm y đến đây, nói những ngày gần đây trời thu hơi lạnh, muốn điện hạ chiếu cố tốt bản thân."
Phù Trừng kinh ngạc vô cùng,"Nàng..."
"Có lẽ là xem điện hạ trở thành đệ đệ mà yêu thương đi." Hứa Thất Cố nhìn vào gương mặt Phù Trừng, như có chút đăm chiêu gật đầu,"Đã bảy năm rồi Hiền phi nương nương không gặp Thái thủ Bình Dương Mộ Dung Xung, dựa theo tình hình ngày ấy điện hạ nói lại, hạ quan đoán rằng, có lẽ nàng đã tin vào lý do của điện hạ, mới có việc tặng ấm y hôm nay."
Phù Trừng đi tới trước ấm y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông trên áo,"Trước khi Thanh Hà Công chúa vào cung, nhất định là một người tỷ tỷ tốt, Mộ Dung Xung coi như là người hạnh phúc nhất thiên hạ..." Tiếng nói khựng lại giữa chừng, Phù Trừng thở dài một tiếng,"Chỉ tiếc...Cửa nát nhà tan..."
Hứa Thất Cố khẽ nhíu mày,"Điện hạ, cần phải cẩn thận a."
Phù Trừng nghi hoặc nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Cẩn thận cái gì?"
Hứa Thất Cố nghiêm mặt nói: "Cẩn thận sẽ động lòng trắc ẩn."
"Nàng quả thật là một nữ tử đáng thương, vì sao ta không thể động lòng trắc ẩn?" Phù Trừng lạnh lùng hỏi lại, mi tâm cau lại, "Hứa Thái y, nếu như đổi lại, đặt ta và ngươi vào vị trí của nàng, chưa chắc có thể tốt hơn nàng."
Hứa Thất Cố vội vàng cúi đầu trước Phù Trừng, nói: "Điện hạ, ý của hạ quan, không phải như vậy. Nay chúng ta có ước định với nàng, coi như là người trên một thuyền, nếu gặp phải sóng gió, mọi người cùng tương trợ, cũng coi như sẽ được an toàn. Chính là, ai có thể cam đoan chúng ta và nàng có thể vĩnh viễn là đồng minh? Xưa nay Hiền phi nương nương thành phủ sâu thẳm, nếu như động lòng trắc ẩn, khó tránh khỏi sẽ tin vào lời nói của nàng thêm vài phần. Nếu như..." Hứa Thất Cố hít vào một hơi, "Nếu như có một ngày, nàng xoay ngược mũi giáo, chĩa thẳng về phía chúng ta, có lẽ chúng ta còn chưa kịp phản ứng, liền đã đi đời nhà ma, điện hạ, mong người hiểu cho ý tứ của hạ quan."
"Nàng sẽ làm như vậy sao?" Phù Trừng thản nhiên hỏi lại, không biết là hỏi chính mình, hay là hỏi Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Lòng của nữ nhân, như kim ở đáy biển, điện hạ vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Phù Trừng yên lặng lắc đầu, hai tay cầm lấy ấm y trên bàn, khoác vào người, cười nói: "Không nghĩ tới Mộ Dung Yên chỉ thấy ta vài lần, liền biết được bộ xiêm y này nên lớn nhỏ thế nào? Nữ nhân này, quả nhiên không thể xem thường." Sự ấm áp tử trong tấm áo truyền vào nội tâm, trái tim Phù Trừng nhẹ nhàng run lên, khóe miệng nhịn không được hiện lên một chút ý cười khó có thể cảm nhận được.
"Hứa Thái y, hôm nay thuốc của Mộ Dung Yên khi nào thì sắc xong?"
Đột nhiên Phù Trừng hỏi ra một câu làm cho Hứa Thất Cố cả kinh, vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ, hôm nay mưa thu kéo dài, việc đưa thuốc vẫn là để hạ quan tự mình đi đi, để tránh cho điện hạ mắc mưa bị cảm lạnh."
Phù Trừng kiên định lắc đầu,"Không! Thuốc hôm nay, vô luận như thế nào ta cũng phải tự mình đưa đi. Theo lý, Mộ Dung Yên cũng đã nên hướng phụ hoàng cầu ân điển đại xá, nhưng mà đã qua ba ngày, vẫn không hề đề cập tới, ta thật sự đang lo lắng cho mẫu phi, không biết khi nào người mới có thể rời khỏi thiên lao? Cho nên, hôm nay ta nên đến nhắc nhở nàng, thứ nàng còn nợ chúng ta."
Hứa Thất Cố lên tiếng nói: "Bẩm điện hạ, sợ là còn phải chờ thêm một canh giờ nữa."
"Ân." Phù Trừng đảo mắt nhìn mưa thu triền miên bên ngoài, theo bản năng kéo chặt vạt áo ấm y trên người, kỳ thật, có thể để cho ngươi xem là đệ đệ mà yêu thương mấy ngày, cũng coi như là một đoạn ký ức tốt đẹp.
Hứa Thất Cố lo lắng nhìn thấy sự chờ mong thản nhiên từ trong đôi mắt Phù Trừng, trái tim không khỏi thấp thỏm -- nếu như điện hạ có thêm một phần cảm kích đối với Mộ Dung Yên, ngày sau khi khi làm việc tất nhiên sẽ ghi nhớ, nói không chừng còn có thể gây hoạ cho đại kế.
"Hứa Thái y, ta biết ngươi lo lắng chuyện gì." Phù Trừng không có quay đầu lại, vẫn nhìn ngoài cửa sổ,"Ta cũng biết ta nên làm cái gì...Từ nhỏ ta đã không có tỷ muội yêu thương, mỗi ngày nếu không phải tránh trong lãnh cung đọc sách tập viết, thì chính là đến tiểu viện lạnh lẽo luyện tập quyền thuật...Có đôi khi, thật sự muốn có một người tỷ tỷ để yêu thương." Tiếng nói vừa dứt, Phù Trừng mỉm cười xoay mặt qua, "Mặc kệ sau này là địch hay là bạn với Mộ Dung Yên, nếu như nàng đem ta trở thành đệ đệ mà yêu thương, như vậy tại sao ta không tự nhiên hưởng thụ mấy ngày chứ? Coi như là...Hoàn thành một phần tâm nguyện của ta."
"Điện hạ..." Hứa Thất Cố nghe thấy Phù Trừng nói rất buồn bã, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, trầm ngâm rồi nói,"Nếu đã như vậy, hạ quan tin rằng điện hạ tất nhiên sẽ biết đúng mực, cho nên sẽ không lên tiếng khuyên nhủ điện hạ nữa."
"Cô huyền lất phất mưa thu lạnh..." Phù Trừng bỗng nhiên ngâm lên một câu thơ, lại không tiếp tục ngâm nữa, chính là lắc đầu cười cười, thiên ngôn vạn ngữ đều gởi vào một tiếng than nhẹ.
Chờ đến khi thuốc sắc xong, Phù Trừng đem chén thuốc đặt vào trong hộp gỗ, đoan đoan chính chính ôm vào trong lòng, vươn một bàn tay ra, vẫy vẫy tay với Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân..."
Hứa Thất Cố mở to mắt liếc nhìn Phù Trừng một cái, làm sao lại có nội thị to gan đến như vậy dám tùy tiện vẫy tay về phía Thái y yêu cầu lấy ô.
Phù Trừng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt hướng tới chiếc ô dựa bên cạnh cửa.
Hứa Thất Cố chỉ có thể cúi người mở ô ra cho Phù Trừng, vội vàng đưa tới trong lòng bàn tay nàng,"Đi nhanh về nhanh, trong lúc nói chuyện cũng phải chú ý một chút, không cần phải nói quá nhiều."
"Đã biết." Phù Trừng gật gật đầu, cầm ô bước nhanh về phía Tê Hoàng cung.
Mưa thu lạnh lẽo, gió lạnh thỉnh thoảng thổi thấu vào lòng ngực, quả thật làm cho người ta cảm thấy lạnh buốt.
Phù Trừng đi đến trước cửa Tê Hoàng cung, lại thấy cửa Tê Hoàng cung đóng chặt, nhóm cung nữ nội thị đều nghiêm chỉnh đứng ở ngoài cửa, dường như đang có chuyện lớn gì xảy ra.
Bước chân Phù Trừng nhanh hơn, đi tới trướccửa cung, vừa định mở miệng, Đàn Hương đã