Thiên hạ đại loạn, hoạ từ trong nhà mà ra.
Mộ Dung Xung nửa đường biết được Trừng Công chúa gặp nạn ở Nghiệp Thành, còn chưa tới Trường An liền quay ngựa lại cứu viện, một đường gặp được không ít đào binh giải giáp, cũng chỉ nhận được một tin tức --
Phù Phi ở Nghiệp Thành dung túng yêu phi Trương Linh Tố bắn tên Phù Trừng, khiến quân Tần thảm bại. Trừng Công chúa nhảy sông tự sát, lấy thân tuẫn quốc.
"Nếu như ngươi không bức ta hồi Trường An, làm sao lại có kết cục như vậy?" Mộ Dung Xung hung hăng nắm chặt dây cương, khớp xương lách cách rung động, "Phù Trừng, ngươi còn chưa trả cho ta mọn món nợ, ngươi sao có thể phí hoài bản thân mình?"
Nhiệt lệ trào ra nơi hốc mắt, Mộ Dung Xung đau lòng đến khó nhịn, "Vì sao phải khóc vì một nử tử như ngưoi chứ? Ta đường đường là nam nhi thất thước, không cần khóc vì một nữ tử như vậy!"
Mộ Dung Xung liên tục gạt lệ, càng là ngoan tâm mắng chửi, nước mắt càng là khó kiềm nén.
Tướng sĩ ở bên cạnh thương cảm, không dám tiến lên khuyên giải an ủi, chính là im lặng cùng Phò mã, yên lặng ai điếu cho vị Công chúa đã hy sinh.
"Nếu như các nàng ra chuyện gì, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lời dặn cuối cùng, cuộc nói chuyện cuối cùng.
Những lời này đột nhiên vang lên trong đầu Mộ Dung Xung, lẩm bẩm nói: "Xuống dưới cửu tuyền, ngươi cũng sẽ không buông tha cho ta, có phải hay không?" Thê lương trống rỗng hỏi lại một câu, Mộ Dung Xung quay đầu ngựa lại, tức giận hạ lệnh, "Toàn quân theo ta gấp rút tiếp viện Trường An, phải bảo vệ Thanh phi nương nương và Hiền phi nương nương chu toàn!"
"Dạ!"
Trừng nhi, nếu như ta bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ mẫu phi, ngày sau gặp lại dưới Hoàng Tuyền, ngươi có ít oán trách ta hơn một chút, đối với ta thêm một phần chân tình hay không?
Hai chân Mộ Dung Xung kẹp mạnh bụng ngựa, thúc ngựa dẫn quân chạy như bay về Trường An.
"Chờ ta..."
Phù Kiên thiên tính vạn tính, lại không ngờ tới vì tham muốn nhất thời bình yên, làm hủy đi đế nghiệp một đời của mình, lúc nhận được chiến báo, đau đớn không kể siết. Lúc này, Phù Kiên vội vàng sai người thông truyền sắc lệnh, lệch cho các chư hầu hồi Trường An cần vương phòng thủ.
"Hoàng thượng, Trường Lạc công nay đang quỳ gối ở ngoài Hoàng thành cầu kiến Hoàng thượng...Văn võ bá quan đã ở Nghị Chính điện chờ Hoàng thượng đích thân tới xử lý quân tình..."
Tiểu thái giám khúm núm nói xong, sau lưng thấm ra mảnh mồ hôi lạnh.
Phù Kiên nén đau từ trên long sàn ngồi dậy, vươn tay ra, "Đỡ trẫm lên điện!"
Tiểu thái giám vội vàng đỡ Phù Kiên đứng lên, cẩn thận đỡ Phù Kiên đi ra khỏi tẩm cung.
Khi Phù Kiên xuất hiện ở Nghị Chính điện, tinh thần của văn võ bá quan phấn chấn lên đôi chút, vội vàng quỳ xuống đất cúi đầu, đồng thanh hô vạn tuế.
"Đi Tiêu Phòng điện đem Hoàng hậu và Thái tử truyền lên điện." Phù Kiên nhíu chặt lông mày, ngã ngồi trên long ỷ, phất tay áo, "Các khanh bình thân."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Văn võ bá quan đứng dậy nhìn lên quân chủ mang sắc mặt trắng bệch trên long ỷ, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi vài phân, nếu như sau này long thể của Hoàng thượng chống đỡ không được mà ngã xuống, vậy Đại Tần liền thật sự xong rồi.
"Đem tên súc sinh giết hại thân muội muội, khiến cho huynh muội tương tàn tiến vào đây cho trẫm!"
Phù Kiên tức giận quát lớn, bàn tay chỉ ra ngoài điện -- Trừng nhi đã chết, quân tâm không ổn, nếu không xử lý Trường Lạc công, chỉ sợ long ỷ của hắn cũng phải lay động, khó có thể ngồi yên ổn.
"Phụ hoàng! Phụ hoàng!" Phù Phi liền chạy nhanh vào Nghị Chính điện, vọt tới phía trước bách quan, liên tục dập đầu ba cái thật mạnh về phía Phù Kiên, chật vật ngẩng mặt lên, thê thanh nói: "Phụ hoàng, nhi thần thẹn với hoàng mệnh, không có hảo hảo bảo vệ Nghiệp Thành, khiến Nghiệp Thành rơi vào tay Mộ Dung Thùy, thỉnh phụ hoàng trách phạt!"
"Tội lỗi lớn nhất của ngưoi, không phải là không thủ được Nghiệp Thành..."
"Là do nhi thần sắc dục mê tâm, mới trúng kế của Trương Linh Tố! Nhi thần đáng chết! Nhi thần đáng chết!" Phù Phi liên tiếp tát thật mạnh vào hai má của mình, hy vọng có thể được Phù Kiên tha thứ.
Sắc mặt Phù Kiên trở nên càng thêm trắng bệch, "Thật to gan! Thục phi là nữ nhân của trẫm, ngươi cũng dám chạm vào!"
Văn võ bá quan nhất thời tái mặt, quân quốc đại sự nay bỗng nhiên biến thành gia sự phụ tử tranh nữ nhân, tâm không khỏi lại lạnh thêm vài phần.
"Phụ hoàng, cho dù nhi thần ngàn sai vạn sai, chính là vẫn hoàn thành một chuyện a!" Phù Phi vừa nói xong, vừa lấy long bào thủ dụ từ trong lòng ra, vội vàng nhìn Phù Kiên, "Trừng nhi muội muội đã tuẫn quốc, nhi thần không có làm trái sứ mệnh, mong, mong phụ hoàng giữ lại một mạng của nhi thần!"
Phù Phi nói xong, văn võ cả triều đều khiếp sợ nhìn Phù Kiên trên long ỷ.
Trách không được Trường Lạc công thế nhưng lại tự hủy trường thành, lại trở mặt thành huynh muội tương tàn với viện binh, thì ra -- thì ra tất cả mọi chuyện đều là do thiên tử ra lệnh!
Hổ dữ không ăn thịt con, thiên tử cao cao tại thượng này, thế nhưng lại ngoan độc đến ngay cả Trừng Công chúa một lòng vì nước cũng muốn sát hại!
Quân chủ bất nhân bất nghĩa, Đại Tần nhất định sẽ diệt vong.
Văn võ đại thần âm thầm thở dài, tâm như tro tàn, tận trung vì một quân chủ như vậy, còn có ý nghĩa gì?
"Trẫm lệnh cho ngươi sát hại thân muội khi nào?" Phù Kiên vỗ thành ghế đứng thẳng lên, làm bộ đau đớn kịch liệt, "Ngươi tên súc sinh này! Rõ ràng là ngươi bất nghĩa với thân muội, thế nhưng còn vu khống cho trẫm! Người tới!"
"Phụ hoàng! Tha mạng a! Này rõ ràng chính là thủ dụ của phụ hoàng!" Phù Phi bỗng nhiên hiểu ra một chút, một ván cờ này, rõ ràng muốn hắn làm kẻ chết thay, không được, vạn vạn không được!
"Hoàng thượng rốt cuộc còn muốn sai lầm đến khi nào?" Cẩu Hoàng hậu và Thái tử Phù Hoành bước vào Nghị Chính điện, cúi đầu nhìn thoáng qua Phù Phi đang kinh hồn táng đảm, lắc đầu đi về phía Phù Kiên.
Phù Kiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người chết thay cũng đã đến.
Thái tử Phù Hoành thương tâm lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một mảnh vải trắng, buộc lên trên trán, bi thương nhìn Hoàng đế trên long ỷ.
Phù Kiên mang vẻ mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi: "Thái tử đây là đang tưởng niệm ai?"
"Cho Trấn quốc Công chúa của Đại Tần ta, cho những tướng sĩ Đại Tần chết oan trong Nghiệp Thành!" Phù Hoành bi thương nói xong, trong ánh mắt lộ rõ nét bi thương.
Phù Kiên thầm cảm thấy bầu không khí tựa hồ có chút không ổn, dịu giọng nói: "Đợi trẫm lấy lại công đạo cho Trừng nhi..." Nói xong, ánh mắt dừng trên người Cẩu Hoàng hậu, "Hoàng hậu, chuyện tới lúc nay, ngươi còn có lời gì để nói không?"
Tay áo dài của Cẩu Hoàng hậu rung lên, cúi đầu với Phù Kiên, âm thanh lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không có lời nào để nói."
"Tốt lắm, người tới, đem Hoàng hậu bắt lại!" Phù Kiên ra lệnh một tiếng, thị vệ hai bên trước cửa điện liền muốn tiến tới bắt lấy Cẩu Hoàng hậu.
Cẩu Hoàng hậu lạnh lùng quét nhìn qua thị vệ trước cửa điện một cái, Phù Hoành hét lớn một tiếng, "Ai dám động vào mẫu hậu? Cho dù muốn bắt, cũng là phải bắt lấy hung phạm trên điện này!"
Phù Hoành nói xong, nghiêm nghị đi về phía trước một bước, nâng ngón tay chỉ về phía Phù Kiên, "Phụ hoàng bất nhân bất nghĩa, đừng trách nhi thần quân