"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên run giọng nói, "Trừng nhi không thích giết chóc..."
"Cho nên, ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành người ở trong lòng của nàng!" Mộ Dung Xung nói xong, xoay người xuống ngựa, lập tức đi về phía Cao Cái.
"Mộ Dung Xung?"
Mộ Dung Xung không nói hai lời, hung hăng đánh một quyền lên mặt Cao Cái, trong nháy mắt khóe miệng liền đổ máu, trên gương mặt Cao Cái xuất hiện một mảnh sưng đỏ.
"Ngươi!"
Gương mặt Cao Cái xanh mét, tức giận hung hăng nắm chặt lấy áo giáp trước ngực Mộ Dung Xung, dương quyền muốn đánh trả Mộ Dung Xung.
"Cao Cái!" Mộ Dung Xung quát lớn một tiếng bảo ngưng lại, "Trước ngươi muốn phi lễ với Công chúa, sau còn muốn đánh trả Hoàng tử Đại Yên, rốt cuộc ngươi có còn để hoàng tộc Mộ Dung ta vào mắt không? Việc ồn ào hôm nay truyền đến chỗ Hoàng thượng, ngươi cho là ngươi có thể giải thích rõ ràng sao?"
Cao Cái gánh lấy một phần buồn bực ấm ức, kiềm nén mà hạ quyền xuống, đẩy Mộ Dung Xung sang một bên, "Bổn tướng cũng cảnh cáo ngươi, nếu như chậm chạp không xuất binh, ngươi cũng sẽ gánh không nổi!" Nói xong, hung hăng kéo kéo phó tướng đứng bên cạnh, "Đi! Bên sang bên kia soát lương thảo! Xui xẻo! Phi!"
"Dạ!" Tiểu tướng vội vàng gật đầu, đi theo sau ngựa của Cao Cái.
Mộ Dung Xung quay đầu, áy náy nhìn Mộ Dung Yên, "Thanh Hà tỷ tỷ, sẽ có một ngày, ta phải chém đầu của hắn, mới có thể giải mối hận hôm nay của ta!"
"Phượng Hoàng." Mộ Dung Yên đau lòng nhìn Mộ Dung Xung, nghẹn ngào khó nói nên lời.
Mộ Dung Xung đi tới, xoay người lên ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn lão bà bà cùng An nhi cũng đang được tướng sĩ đưa lên lưng ngựa một cái, "Bọn họ đều là đại ân nhân của hoàng tộc Mộ Dung ta, phải hảo hảo chiếu cố cho tốt, trăm ngàn lần không thể để họ phải chịu một chút ủy khuất nào!"
"Dạ!"
Mộ Dung Xung nói khẽ với Mộ Dung Yên ở trong lòng: "Thanh Hà tỷ tỷ, ta đưa ngươi hồi đại trướng trước, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ai dám bất kính với ngươi, ta nhất định sẽ lấy đầu của hắn!" Thoáng ngừng một chút, thanh âm của Mộ Dung Xung nhu hòa, "Cho dù xuống cửu tuyền, hai bàn tay đầy máu tanh của ta khiến cho Trừng Công chúa ghét bỏ, chỉ cần bảo vệ tốt tỷ tỷ, nàng liền sẽ không đành lòng trách ta, tỷ tỷ, ngươi nói có phải hay không?"
"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên nghe đến trong lòng vô cùng đau đớn, đệ đệ si, Trừng nhi si, đời này nợ bọn họ, làm sao để trả lại, lại làm sao có thể trả lại được?
"Giá!"
Mộ Dung Xung ôm chặt Mộ Dung Yên, giơ roi giục ngựa, mang binh chạy về phía đại trướng trong binh doanh.
Công nguyên mùa xuân năm 384, xung quanh Trường An đều bị phản quân chiếm lĩnh, ngày diệt vong của Đại Tần đã đến, quân lương cho quân binh trong thành đã sắp cạn, dân chúng trong thành tuyệt vọng khó yên, dày vò sống qua ngày.
Nơi đất Cừu Trì xưa, Dương Lan Thanh lấy danh nghĩa Công chúa Cừu Trì, mang theo ba ngàn tướng sĩ trùng kiến Cừu Trì, ba tháng ngắn ngủn, liền nhìn thấy những kết quả bước đầu. Tập hợp được không ít thuộc hạ của Cừu Trì trước đây, tăng cường lực lượng quân bị tới ba vạn, trú đóng ở cố đô Cừu Trì không ra ngoài, chờ đợi đến lúc quần hùng trong thiên hạ đánh nhau đại thương nguyên khí, lại xuất binh thu ngư ông đắc lợi.
Cung điện vẫn như trước, chính là người đã không còn bên cạnh.
Dương Lan Thanh đứng trên lầu cung, ký ức năm đó lại kéo về, từng mảnh từng mảnh đau đớn nội tâm. Cho dù lắc đầu cực lực khắc chế không nhớ đến những chuyện về Tư Mã Tử Triệt nữa, nhưng vướng bận về sự an nguy của Phù Trừng lại làm cho lòng của nàng một khắc cũng không thể an tĩnh đuợc.
Trừng nhi, con rốt cuộc đi đâu rồi?
Hứa Thất Cố theo Dương Lan Thanh xuất cung bưng một chén trà nóng lên, khuyên giải an ủi nói: "Điện hạ cát nhân có thiên tướng, chung quy sẽ quanh trở về."
"Trương Linh Tố dám cả gan thương tổn Trừng nhi, nếu như phát hiện ra tung tích của nàng, tức khắc hồi bẩm cho bổn cung!" Dương Lan Thanh cắn răng nói xong, quay đầu qua, bình tĩnh nhìn Hứa Thất Cố, "Nữ nhi của bổn cung, nhất định sẽ trở về, có phải hay không?"
Hứa Thất Cố gật đầu cười, chậm rãi nói: "Hạ quan còn nhớ rõ lúc trước khi Công chúa biết tin điện hạ tuẫn quốc có nói một câu kia, Công chúa người còn nhớ không?"
Dương Lan Thanh lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói: "Bổn cung nhớ rõ, bổn cung nói, nữ nhi một tay ta dạy dỗ, nhất định sẽ không vì gặp cảnh tuyệt lộ liền tự sát uất ức như vậy, ít nhất cũng có thể cắn rách yết hầu quân địch, đánh cho ngọc thạch câu phần*!"
(*Ngọc đá cùng vỡ - Lưỡng bại câu thương)
Hứa Thất Cố hiểu ý cười, "Nếu lúc trước Công chúa tin tưởng điện hạ như vậy, vì sao giờ khắc này lại không tin?"
"Bổn cung..." Dương Lan Thanh nhịn xuống lời muốn nói, ký ức tốt đẹp nhất người kia lưu lại cho nàng, chính là Trừng nhi. Nàng sợ hãi một mình giữ nơi Cừu Trì xưa cũ to lớn này, ký ức đó sống động chân thực, không thể gạt đi được.
Hứa Thất Cố nhìn thấy rõ ràng nét đau thương trong ánh mắt của nàng, lặng yên thở dài một tiếng, trấn định an ủi nói: "Điện hạ nhất định sẽ trở về."
"Thất Cố." Dương Lan Thanh bỗng nhiên nâng mắt bình tĩnh nhìn hắn, chần chờ một lát, nhịn không được nói, "Có thể cùng bổn cung...Cùng bổn cung một lát được không?"
Hứa Thất Cố chắp tay cúi đầu, nói: "Hảo."
Dương Lan Thanh cảm thấy từ sau khi Hứa Thất Cố theo nàng rời khỏi Trường An, liền trở nên càng thêm hữu lễ, loại hữu lễ này khiến nàng cảm thấy có chút khoảng cách, có lẽ là đã quen tìm hắn nói chuyện trong lúc tịch mịch, nay hắn đột nhiên tạo ra khoảng cách, cho nên mới sẽ có cảm giác thản nhiên mất mát như vậy.
"Thất Cố."
"Ân?"
"Sau này những lúc không có người ngoài, ngươi liền gọi ta là Lan Thanh, đừng lại gọi là Công chúa." Dương Lan Thanh cúi đầu xuống, nhìn vào họa tiết phượng bay khắc trên lan can, "Ngươi đối với ta mà nói, cũng không tính là ngoại nhân."
"Này..." Hứa Thất Cố do dự một khắc, im lặng gật gật đầu.
Dương Lan Thanh hít sâu một hơi, phóng nhãn nhìn núi sông xa xa, thầm nghĩ: "Hứa Thất Cố, ngươi sẽ oán trách ta sao?"
Hứa Thất Cố im lặng nhìn bóng dáng của Dương Lan Thanh, ánh mắt đau lòng lướt qua những sợi tóc mai đã bạc của nàng, im lặng lắc đầu.
Cố quốc Cừu Trì, nhất định là có những hồi ức về người thiếu niên trong lòng ngươi đi?
Cả đời này, nếu đã vì ngươi bước ra một bước đầu tiên, con đường sau này, tất nhiên sẽ luôn cùng ngươi đi tiếp.
Cho dù, từng là quân cờ của ngươi, hoặc là, bây giờ, tương lai vẫn cũng chính là quân cờ của ngươi...
Gió lạnh thổi tới,