Đại thọ của Tấn đế Tư Mã Diệu, cả nước cùng ăn mừng, trên dưới Kiến Khang, lụa đỏ khắp nơi trên đường phố, vô cùng náo nhiệt.
Bắt đầu từ khi Tạ Tửu Tửu gả vào Tạ gia, đối với những yến tiệc trong cung đình, liền lấy lý do thân thể không khoẻ để từ chối không đi, hôm nay tất nhiên cũng lấy lý do tương tự.
Nếu không, để cho Tư Mã Diệu nhận ra mình, kế hoạch nhất định sẽ bị gián đoạn.
Tạ Tửu Tửu một tay nắm lấy bàn tay Khánh nhi vừa mới biết đi, tay kia thì sửa sang lại nếp uốn trên vạt áo của Tạ Uyên, cười nói: "Thành bại đều ở tối nay, phu quân, một đường cẩn thận."
Tạ Uyên khẽ nhíu mày, nói: "Nàng quả thật là nữ nhi của Tử Triệt huynh?"
Tạ Tửu Tửu hé miệng cười nói: "Tám chín phần mười là như vậy, chính là ca ca đã không còn trên nhân gian, rốt cuộc là đúng hay không đúng, cũng không trọng yếu. Quan trọng là, Tửu Tửu có thêm một thân nhân, chẳng lẽ phu quân không vui mừng thay cho ta sao?"
"Đúng hay không đúng, dù sao rồi cũng sẽ lộ ra khỏi mặt nước. Có vài người, Diêm vương không nhất định là sẽ thích." Dừng một chút, Tạ Uyên chân thành nhìn Tạ Tửu Tửu, "Tửu Tửu ngươi cảm thấy vui mừng, ta tất nhiên cũng vui mừng thay cho ngươi." Tạ Uyên giãn chân mày ra khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu đại nghiệp hoàn thành, ngươi...Nhất định phải đi sao?"
Tạ Tửu Tửu lắc đầu nói: "Chính là rời khỏi Tạ gia, quay lại làm thân phận Công chúa của ta, mà ngươi, cũng có thể lấy nàng vào cửa, chân chính cho nàng một thân phận chính thê, những năm qua, thật sự là ủy khuất cho nàng."
Tạ Uyên có chút ảm đạm cúi đầu xuống, sờ sờ đầu của Khánh nhi, "Khánh nhi cũng đã quen gọi ngươi là mẫu thân, chỉ sợ hắn..."
"Ta chung quy không phải là thân mẫu, không nên xen vào giữa ba người các ngươi." Tạ Tửu Tửu nhìn hắn muốn nói lại thôi, vội vàng nói, "Nhanh chóng tiến cung đi, để tránh trễ canh giờ, rước lấy phiền toái."
Tạ Uyên hít vào một hơi, gượng cười nói: "Hôm nay có lẽ thúc thúc sẽ phải oán trách người cháu bất hiếu như ta, sắp sửa hủy hoạn thanh danh trăm năm của Tạ gia."
"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta đã thu thập được không ít thủ dụ mà Tư Mã Diệu muốn đối phó với thúc thúc, ngươi làm như vậy, bất quá cũng là vì an toàn của Tạ gia, hắn thấy những thứ này, nhất định sẽ không trách ngươi." Tạ Tửu Tửu khuyên giải an ủi nói.
Tâm tình Tạ Uyên dễ chịu một chút, chỉ có thể cáo biệt Tạ Tửu Tửu, lên xe ngựa, một đường đi về phía cửa cung.
Tửu Tửu, qua tối nay, khoảng cách giữa chúng ta, sẽ không chỉ cách xa như từ Tạ phủ đến Hoàng thành.
Tạ Tửu Tửu nhìn theo Tạ Uyên đi xa, không khỏi hít vào một hơi, xoay người bế Khánh nhi lên, cho dù không phải là thân mẫu, những năm qua ở chung, trong lòng đối với hài tử này vẫn là có vài phần bận tâm.
Tạ Tửu Tửu sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi, lại cười nói: "Khánh nhi, nương vẫn là có chút luyến tiếc ngươi."
"Mẫu thân..." Khánh nhi vươn bàn tay nhỏ bé qua, ôm sát lấy cổ Tạ Tửu Tửu, hương sữa xông vào mũi, thấm vào trong lòng có vài phần cảm giác chua xót.
Trừng nhi, hôm nay, chuyện ca ca chưa làm được, phải dựa vào ngươi đến hoàn thành.
Từ xưa nay đế gia bạc tình, cái gọi là chúc thọ, bất quá cũng chỉ là một bộ dáng giả vờ, để thể hiện hiếu nghĩa của Hoàng gia trước thế nhân.
Tạ Uyên cùng con cháu Tạ gia ngồi chung một bàn, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Tạ Huyền.
Tạ Huyền nhìn lại thoáng gật gật đầu, dường như đang nói mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Tạ Uyên an tâm nâng chén nhấp một ngụm rượu nhỏ, có binh quyền của Tạ Huyền, có huyết mạch của Tử Triệt huynh, hôm nay mọi chuyện đã được sắp đặt, chỉ chờ Thái Phượng ban biểu diễn để thừa cơ hỗn loạn mà động thủ.
"Hoàng thượng giá lâm --"
Nội thị cất cao giọng nói lanh lảnh hô to một tiếng, liền cúi thấp thân mình đi theo phía sau Tư Mã Diệu đang mặc cổ̀n phục* màu đen.
(*Lễ phục của vua)
Tư Mã Diệu năm nay ngoài ba mươi tuổi, tư thế rất oai hùng, chính là có một đôi mắt luôn khép hờ, những nội thị thân cận với hắn đều biết, này Hoàng thượng là không rượu không vui, hôm nay trước khi dự tiệc, đã thưởng thức không ít rượu ngon.
"Chúc mừng Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Chúng quần thần cùng gia quyến đứng dậy quỳ xuống trước Tư Mã Diệu, đồng thành hô chúc mừng, làm cho Tư Mã Diệu nghe được trong lòng vô cùng thư sướng.
"Bình thân."
Tư Mã Diệu cười lớn phất tay áo, ngã ngồi xuống long ỷ, "Thượng rượu!"
"Hôm nay là đại thọ của Hoàng thượng, sao có thể thiếu ca múa trợ hứng?" Trương Thiên Tích đang ngồi trên chiếu tre bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền,"Hôm nay vi thần có một giai nhân hiến vũ, cung chúc Hoàng thượng thọ tỉ Nam Sơn, trường sinh bất lão."
"Giai nhân, hiến vũ?" Tư Mã Diệu nheo mắt cười cười, "Trẫm nghe nói linh nhân của Thái Phượng ban này người người uyển chuyển xinh đẹp, chẳng lẽ không thể múa đơn được sao?"
"Hoàng thượng, người này chính là nghĩa nữ của vi thần, cũng không phải là linh nhân của Thái Phượng ban. Nếu như Hoàng thượng đồng ý, liền để cho nghĩa nữ của vi thần trước múa một điệu cho Hoàng thượng thưởng thức?" Trương Thiên Tích tiếp tục đề nghị để Trương Linh Tố khiêu vũ.
"Hảo! Liền theo lời khanh gia!" Tư Mã Diệu cười nói xong, lúc này lại uống cạn một chén rượu, không đợi nội thị rót đầy chén rượu cho hắn, Tư Mã Diệu cầm theo bầu rượu đứng lên, hướng về phía thần tử nói, "Đến! Cùng trẫm vui vẻ!"
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Trong lòng Tạ Uyên phát lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Thiên Tích một cái, vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một tiết mục, hy vọng sẽ không làm hỏng đại sự hôm nay!
Một đóa sen hồng khổng lồ được cố ý đẩy lên giữa vũ đài, ánh hồng sáng rực phá lệ chọc người chú ý.
Tiếng hoan hô đột nhiên yên tĩnh xuống, mọi người đồng loạt nhìn về phía đóa sen hồng này.
Chờ đến khi đóa hoa mở ra, trong đó ẩn ẩn có bóng người, dường như là một tiên tử ngủ trong hoa sen, chuẩn bị thoát ra khỏi đóa sen bất kỳ lúc nào.
Trương Thiên Tích đắc ý nhìn nhìn biểu tình của mọi người xung quanh, nhìn về phía Tư Mã Diệu đang chăm chú đến không chớp mắt, quả nhiên, một khi Tố Tố đã xuất thủ, dù là Tần đế, hay là Tấn đế, cũng trốn không thoát.
"Lão gia...Không tốt!" Mĩ cơ Ngọc Châu bên cạnh lặng yên kéo kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt sợ hãi,"Không tốt."
"Hôm nay là đại thọ của Hoàng thượng, ngươi cẩn thận đừng nói lung tung xúc phạm long nhan!" Trương Thiên Tích hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Châu một cái, "Lại loạn kêu gọi bậy bạ, cút về nhà cho ta! Đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ!"
"Ngươi xem...Này..." Ngọc Châu run rẩy từ