Hai mắt Trương Linh Tố mơ hồ, giờ khắc này Tư Mã Yên nắm chặt tay nàng, kiên định giống như lúc trước gặp phải phỉ nhân ở đại mạc.
Hồng y của người kia tung bay, mang theo thị vệ của phủ Công chúa bôn ba tìm huynh trưởng vì nàng, cho dù mỗi lần đều là tay không mà về, nhưng luôn nhớ mang về những thứ thú vị để làm cho Tư Mã Yên vui vẻ.
Vừa ở thành Cô Tang chính là một tháng, Tư Mã Yên kinh hãi nhận ra, phát hiện rằng trong lòng sinh ra lưu luyến đối với vị Công chúa Lương quốc cưỡi ngựa hồng y tung bay kia.
Làm sao mà một nử tử giống như rất bá đạo, lại giống như lại rất chân thành như vậy?
Đối thực?
Nghĩ đến từ này, Tư Mã Yên kinh hãi rất nhiều, đáy lòng thế nhưng dâng lên một chút thản nhiên vui mừng – vị Công chúa Lương quốc này, rốt cuộc là đã dùng biện pháp gì, liền có thể nhanh chóng phá vỡ đi tâm tư bình tĩnh như mặt hồ của nàng, làm cho nàng không tự chủ được nhớ rõ nụ cười của người kia, sự kiêu ngạo của người kia, sự chân thật của người kia, mọi thứ...của người kia.
"Không tốt!"
Khi Trần thị vệ trên ngươi tràn đầy máu tươi kinh hô chạy về phủ Công chúa, Tư Mã Yên kinh hãi tìm hiểu, mới biết Trương Linh Tố gặp phải phỉ nhân ở đại mạc, nay bị vây bắt khó có thể thoát thân, thị vệ đi theo liều lĩnh chạy về báo tin, chỉ vì mong có thể mang càng nhiều thị vệ phủ Công chúa đến cứu viện.
Nếu như kinh động Hoàng đế Lương quốc, là chết, nếu như không cứu được Công chúa trở về, cũng là chết -- lúc này đây, chỉ có thể liều chết chiến đấu!
"Chư vị Tướng quân chờ một chút, có thể mang dân nữ cùng đi không?" Tư Mã Yên ngăn cản chiến mã của thị vệ, kiên định ngẩng mặt, vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ, "Nếu như Công chúa có tổn hại, dân nữ lập tức lấy tính mạng tướng thường! Nếu như chư vị Tướng quân chịu tin ta, dân nữ muốn hiến một kế sách, có lẽ có thể bảo vệ Công chúa bình yên!"
"Ngươi..."
"Cầu Tướng quân cho phép dân nữ đồng hành!"
Tâm thần của bọn thị vệ đã sớm hoảng loạn, thấy nàng nói rất kiên định, lúc này đem Tư Mã Yên lên lưng ngựa, mang theo nàng chạy về phía đại mạc.
Không ngờ, một trận chiến này, Tư Mã Yên giống như Gia Cát tái sinh, dùng kì kế chu toàn mọi chuyện, từng cái đánh tan phòng tuyến của sa phỉ, dùng gần ba mươi người, liền đem sa phỉ này đánh cho tan tác bốn phía.
"Công chúa! Công chúa!"
Tư Mã Yên nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy về phía vị nử tử mặc hồng y đang bị thương.
Trương Linh Tố kinh ngạc một chút, kinh ngạc nhìn nàng mang theo nước mắt gắt gao ôm lấy chính mình, trái tim, bỗng dưng rung động, còn chưa kịp phản ứng, thanh âm của Tư Mã Yên đã vang lên ở bên tai.
"Không cần ngươi tìm ca ca, cũng không muốn ngươi tìm ca ca, chỉ cần hảo hảo còn sống, hảo hảo còn sống!"
"Bổn cung làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?" Trương Linh Tố cười trộm một tiếng, đáy lòng lại sớm vui mừng đến cực hạn.
"Ngươi..." Thấy vẻ mặt nàng không quan tâm đến, Tư Mã Yên liền đẩy thân thể của nàng ra, xoay người muốn đi.
"Yên nhi!" Trương Linh Tố nắm chặt lấy tay của nàng, lắc lắc, nói, "Nếu như ngươi không nắm tay ta đi, ta chỉ sợ đi không được mấy bước, liền sẽ ngã xuống đất không dậy nổi...Vết thương trên người thật sự đau quá."
Tư Mã Yên quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy sớm mềm nhũn rồi, gắt gao cầm lại tay của nàng, "Nếu thành một khối tử thi, cũng đừng trách ta đem ngươi ném ở đây!"
"Cho nên bổn cung muốn nhanh chóng hồi phủ trị thương!"
Trương Linh Tố mới nói xong, liền lôi kéo Tư Mã Yên một đường chạy nhanh tới trước mặt thị vệ, lúc này hạ lệnh, "Nhanh chóng xuống ngựa!"
"Dạ!"
Thị vệ xuống ngựa, Trương Linh Tố đã phi thân lên ngựa, đẩy bàn đạp ra, hướng Tư Mã Yên vươn tay ra, "Đến, lên ngựa!"
"Này..." Tư Mã Yên chần chờ một lát, chung quy cũng nâng chân đạp lên bàn đạp, vươn tay đặt vào lòng bàn tay Trương Linh Tố, liền bị kéo lên lưng ngựa, ngồi vào trong lòng Trương Linh Tố.
"Giá!"
Trương Linh Tố tà mị mỉm cười, phóng ngựa chạy như bay, bọn thị vệ còn không kịp phản ứng, đã cách bọn họ một đường rất xa.
"Ngươi còn bị thương..."
"Một ngày vết thương của bổn cung chưa lành, ngươi liền một ngày không được khời khỏi thành Cô Tang!" Trương Linh Tố bá đạo nói xong, quay đầu nhìn nhìn bọn thị vệ mang theo những thị vệ bị thương, đang chuẩn bị giục ngựa đuổi theo.
"Điện hạ nói chuyện rất bá đạo..."
"Còn có một chuyện, bổn cung chuẩn bị sẽ bá đạo đến cùng!"
Trương Linh Tố mới nói xong, đột nhiên đem đôi môi hung hăng áp lên môi Tư Mã Yên -- lưng ngựa xóc nảy, một lần va chạm này, Tư Mã Yên theo bản năng muốn né tránh, lại bị con ngựa xóc nảy khiến cho càng dùng sức áp vào đôi môi Trương Linh Tố.
Trong nháy mắt đôi má hai người hồng thấu, tim đập phá lệ lợi hại, cho tới bây giờ cũng không biết thì ra hôn môi sẽ làm bản thân mặt đỏ tai hồng như vậy, kìm lòng không được muốn vuốt ve thần cánh hoa của nhau.
Đầu lưỡi của Trương Linh Tố cạy mở đôi môi của Tư Mã Yên, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của Tư Mã Yên, khiêu khích tâm tư của Tư Mã Yên càng thêm hỗn độn.
Khó có thể tự kiềm chế mà câu chặt thắt lưng Trương Linh Tố, cũng khó có thể tự kiềm chế mà cuốn lấy lưỡi của nàng, rốt cuộc Tư Mã Yên thừa nhận, thì ra nữ tử cùng nữ tử thân mật, cư nhiên là say lòng người như vậy.
Trương Linh Tố cười trộm thoáng mở mắt ra, nhìn đôi má giai nhân trước mắt hồng thấu, cho nàng một nụ hôn sâu càng thêm hít thở không thông.
Hồng y phất phới, vó ngựa chạy như bay, giờ khắc này, quên đi đại mạc rộng lớn, cũng quên đi mặt trời chói chan nóng rực.
Chỉ nhớ rõ, gương mặt lúc trước, nụ hôn lúc trước, sự động tình lúc trước.
Kia chính là khơi đầu của những ký ức đẹp nhất ở thành Cô Tang, cũng là khơi đầu của tính khí càng thêm tà mị bá đạo của Trương Linh Tố, mọi ký ức đều giống như một cảnh mơ tuyệt vời, một màn lại một màn tái hiện nơi đáy lòng, ấm áp đến khiến trong lòng người chua xót khó hiểu.
"Tố Tố, ngươi còn nhớ lúc trước dưới mái hiên phủ Công chúa, ngươi đối với ta làm cái gì?" Tư Mã Yên nâng gương mặt Trương Linh Tố lên, mang theo hai vết đỏ ửng, nói đến chuyện phá hư nhất mà Tố Tố đã làm lúc trước.
Khóe miệng Trương Linh Tố cong lên, bỗng nhiên gối lên đầu gối Tư Mã Yên, cách xiêm y của nàng, đột nhiên hôn lên ngực Tư Mã Yên.
"Nơi này vĩnh viễn đều chỉ có thể lưu giữ bổn cung..."
Cùng một câu nói, nhưng lại không có sự kiên định như lúc trước.
Tư Mã Yên ôm lấy gương mặt của nàng, cười đến kiên định, "Ta muốn Tố Tố lại nói với ta một lần nữa."
"Nơi này..." Trương Linh Tố vừa định nói ra khỏi miệng, lại phát hiện thanh âm run lên, không thể