Diêm Hình đột nhiên dừng lại hô hấp, lại qua một hồi lâu mới trả lời: "Mất điện.
" Giọng nói khàn khàn trong màn đêm yên tĩnh phá lệ khiến người trầm mê, ngữ khí lại không nghe ra chút phập phồng nào.
Thẩm Bân nhịn không được tiếp tục hướng trong ngực hắn cọ tới cọ lui lẩm bẩm nói không rõ: "Buồn ngủ, muốn ngủ.
" Nhưng tối quá, cậu có một mình nên sợ, nhưng những lời này không nói ra.
Diêm Hình hiểu ý cậu, liền trả lời: "Có tôi ở đây, không sợ.
"
Thẩm Bân vẫn như cũ bất an rầm rì, Diêm Hình không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng xốc chăn lên, nằm xuống giường cùng cậu, đem người ôm vào trong ngực.
Như thế, Thẩm Bân mới hoàn toan yên tâm, lập tức liền ngủ.
Còn Diêm Hình vẫn luôn chú ý bóng đêm xung quanh có nguy hiểm hay không, gần tới bình minh mới ngủ một lát.
!.
.
Sáng tinh mơ, tiếng người trong thôn vỡ òa, Hàn Cảnh chết bất ngờ ở cuối thôn, thi thể khiến người sợ hãi vô cùng, người em gái đã thanh tỉnh thấy một màn như vậy thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau đó cô khóc lóc nói với chị gái mình hôm qua cả đêm gặp ác mộng, tử trạng của Hàn Cảnh giống như đúc với trong mơ, còn có váy cưới màu đỏ trong ngăn tủ, tất cả đều thể hiện rõ người trước mắt là do mình giết.
Người chị lập tức hỏi tỉ mỉ và cụ thể tình hình xảy ra, người em đối với sự việc hôm qua nhớ rõ ràng, nói ra không chút giấu giếm.
Người chị nghiến răng nghiến lợi, bởi vì em gái thiếu chút nữa bị gã cầm thú kia hủy hoại, cho dù ở trong game cũng không được!
Yến Trì ở bên cạnh nghe xong toàn bộ sự tình, không lên tiếng.
Diêm Hình và Thẩm Bân ngủ tới hơn 8 giờ, lúc này thi thể Hàn Cảnh đã được trưởng thôn tìm người nâng đi rồi, người nào đó thoát khỏi được một đêm khủng khiếp, nếu không buổi tối có lẽ càng sợ hãi hơn.
Không phải cậu nhát gan, mà là người bình thường đối với sự việc thần quái sẽ sợ đến mức tè ra quần cũng không phải là khoa trương.
Khi Diêm Hình ra ngoài tuy không nghe thấy chuyện gì, nhưng hắn mang theo Thẩm Bân đi tìm Yến Trì, buổi sáng đương nhiên không ăn khoai nướng, chỉ uống cháo, cháo khoai lang đỏ.
Yến Trì đã ăn được tương đối lại phải một lần nữa nấu cơm: "!.
" cho nên vì sao người khác đều có thể bình yên thông quan trò chơi, y lại giống như đầu bếp được hai người trước mắt thuê vậy?
Không, đầu bếp thuê cũng còn được trả tiền, y không có tiền.
Yến Trì muốn phản kháng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diêm Hình, tay chân không hiểu sao bắt đầu làm việc, thôi, về sau có cơ hội để chồng mình hỗ trợ hả giận!
Sau đó, Diêm Hình còn hỏi sáng nay có chuyện gì xảy ra không?
Yến Trì: "!.
" Do dự một cái đem tin tức Hàn Cảnh chết nói ra, thậm chí ngay cả cuộc đối thoại của hai chị em kia từ trên tới dưới nói ra một lượt.
Đừng hỏi vì sao y không nói dối, việc được hỏi này cũng không khó để hỏi thăm, còn không bằng lấy ra để khiến y thành một người tốt.
Hôm nay ngoại trừ Hàn Cảnh bị chết ra, trong thôn tựa hồ không có gì đặc biệt khác, mấy tên hung thủ năm đó ngoài ông Ngô đã chết ra, những người khác vẫn chưa gặp phải việc gì ngoài ý muốn.
Diêm Hình mang theo Thẩm Bân không đi lung tung nữa, mà là đi tới rừng cây cách đó không xa.
Thẩm Bân mặc bên trong là váy yếm, bên ngoài là áo khoác của Diêm Hình, đường trong rừng cây không dễ đi, hắn lại một tay bế cậu lên, giống như không cảm thấy nặng chút nào vậy.
Thẩm Bân dù sao rất thoải mái, cũng không ngăn cản, chỉ nghi hoặc hỏi: "Vì sao chúng ta phải rời khỏi thôn? Đi rừng cây bình thường đều rất nguy hiểm, đặc biệt là rừng rậm nguyên thủy cách xa thôn xóm.
"
Diêm Hình cũng không giấu cậu: "Tôi qua tôi từ cửa sổ nhìn thấy trong rừng có một thân ảnh màu trắng, nhân lúc ban ngày tìm thử, nói không chừng có manh mối.
"
Thẩm Bân: "! ! " Cậu thật không biết thế giới nhân loại của Diêm Hình tiến hóa tới trình độ nào rồi, người trước mắt tối qua nhìn thấy chính là nữ quỷ hung thủ nhỉ? Vì sao đối phương có thể bình tĩnh nói ra như vậy!
Thậm chí hiện tại còn muốn đi tìm nữ quỷ! !
Cho dù là ban ngày ban mặt, Thẩm Bân cũng nhịn không được sợ hãi, nhưng nghĩ lại lại thấy cậu đã hoàn thành nhiệm vụ tìm nữ trang ở thế giới này rồi, biên thành trạng thái vô định, vậy chỉ có lo cho phần của Diêm Hình thôi.
Mèo đen vẫn ở bên cạnh im lặng cho tới bây giờ: "!.
" Vèo một cái chạy về thôn, lần này vô luận thế nào cũng không đi theo hai người kia vào rừng cây lăn