Trong phòng phát sóng trực tiếp:
Lạnh đến chết dần chết mòn: Cưỡng ép? Ta thích!
Làm giàu nhờ bán ky: Đầu năm nay mọi người đều đẹp như vậy sao? Chị gái nhỏ thật xinh đẹp.
Husky không hoạt bát: Tôi chỉ muốn biết tình huống hiện tại là như nào? Hai chủ blog liền mạch chơi kích thích, hay là thuần cường?
......
Bên kia rất nhanh liền bàn tán sôi nổi, hai người tại hiện trường lại hoàn toàn không biết gì, Thẩm Bân giống như phòng sói nhìn Diêm Hình, hắn lạnh lùng nói: "Trả nhẫn ngọc lại cho tôi."
Thẩm Bân: "......" Cậu cảm thấy có lẽ mình hiểu lầm lão đại, nguy cơ lại lần nữa được giải trừ, Thẩm Bân sờ sờ tay mình: "Không được, lễ vật tặng người nào có lý lại thu về chứ?"
"Thứ nhất, chúng ta không phải bạn bè, cho nên không cần thiết phải đưa quà sinh nhật cho cô, thứ hai, đây là di vật của cha mẹ, trả lại cho tôi." Diêm Hình không chút do dự nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Thẩm Bân lập tức không thể phản bác, di vật gì đó, lấy của người khác là không đạo nghĩa, nhưng cần phải nhấn mạnh bọn họ không phải là bạn bè sao? Cậu không vui đem nhẫn ngọc cởi ra.
Diêm Hình tiếp nhận, một lần nữa đeo nó lại trên ngón tay, Thẩm Bân đeo nhẫn ngọc bị rộng một vòng, còn hắn thì lại vừa vặn như in.
Khi cậu nhìn thấy một màn như vậy lại càng tức giận, môi bĩu lên quả thực có thể treo được một chai dầu.
"Tôi mỗi ngày đều tổ chức sinh nhật, mỗi ngày đều thu quà tặng giống nhau, thật vất vả có một cái mình thích, thế mà anh lại nói ra lời như vậy!" Thẩm Bân hừ một tiếng xoay đầu, tính toán tạm thời tuyệt đối không để ý tới hắn.
Diêm Hình khẽ nhíu mày: "......" game hành động trực tiếp này khá đặc biệt, người chơi có thể điều chỉnh khuôn mặt của mình một chút để tránh cho khuôn mặt của mình bị nhận ra trong thực tế, cho nên kỳ thực Diêm Hình cùng với khuôn mặt thật của hắn chỉ có ba phần tương tự, hơn nữa đại đa số đồ vật bên ngoài đều không thể mang vào theo, ví dụ như vũ khí có lực sát thương lớn gì đó.
Nếu không Diêm Hình nói không chừng sẽ cho một cái đạn pháo nổ tung biệt thự, vô luận là mấy con Boss đều có thể chết thẳng cẳng.
Điều này liền dẫn tới mọi người chỉ có thể mang theo bên người mấy thứ đồ vật vô dụng, ví dụ như nhẫn ngọc của Diêm Hình, trừ cái này ra, hắn hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, kiếm đâu ra lễ vật để dỗ dành Thẩm Bân?
Nhưng Diêm Hình cũng không tốn cái tâm tư kia để tìm cách dỗ dành cậu, hắn là người chơi, đối phương chỉ là NPC, với người chơi mà nói, cho dù NPC có đặc biệt đến đâu thì cũng chỉ là giả thuyết.
Thẩm Bân tức giận ngủ mất, cũng không biết trải qua bao lâu, khi cậu lần nữa tỉnh lại mở hai mắt, trong phòng đã hoàn toàn tối đen, vừa cảm giác tới trời tối, mà xung quanh đã không còn ai, nói vậy Diêm Hình đã sớm rời đi.
Đầu giường, một đôi mắt phát sáng đang nhìn chằm chằm Thẩm Bân, cậu vừa ngẩng đầu, suýt chút nữa tắc thở, sau đó vươn tay lạch cạch một tiếng mở ra đèn ở đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có nhầm không! Mỗi lần gặp được nguy hiểm liền tự mình chạy trước cũng thôi, còn ngồi xổm dọa ta sợ?"
Vật thế quỷ dị ở đầu giường đó là mèo đen, nó buồn bã nói: "Nhân vật lợi hại kia vừa rời đi không lâu, ta còn tưởng rằng ký chủ ngài đã bị chết khô."
Thẩm Bân: "......" Cậu mất vài giây cũng chưa phản ứng lại được, con mèo đen này đang nói lái xe?
"Có thể đừng nói những lời kỳ quái như vậy được không? Thứ nhất đừng dùng từ ngài có được không? Thứ hai ngươi phải nói cho ta là bị giết chết, chứ không phải dùng....để hình dung, dễ dàng khiến người hiểu lầm." Thẩm Bân muốn đỡ trán, trước đó không lâu cậu tốt xấu cũng là một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa văn minh, lúc này chỉ muốn làm bẩn miệng mình.
Mèo đen nghiêng đầu, ngữ khí không hề gợn sóng nghiêm trang nói: "Ngươi không có hiểu lầm, ta chính là có ý tứ kia, nếu hắn giết ngươi đã sớm rời đi, ở trong phòng lâu như vậy, không phải làm thì là cái gì?"
Thẩm Bân đấm giường: "Chúng ta không có!"
"Ta biết" mèo đen gật gật đầu: "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới ngươi quần áo sạch sẽ, mị lực kém như vậy sao? Ánh mắt chọn ký chủ của ta hẳn là sẽ không mắc lỗi như vậy mới đúng." Nó giống như lâm vào trong tự hoài nghi, một con mèo lẩm bẩm một mình.
Mấy tiếng qua bọn họ làm gì ở trong phòng? Ngồi chơi?
"Dừng!" Thẩm Bân vươn tay ý bảo mèo đen câm miệng: "Ta bị nhốt ở chỗ này một buổi trưa, ngươi có tìm được manh mối gì hay không?"
Mèo đen: "Ngươi muốn tìm manh mối gì? Đây là