Edit: Linhlady
“Ta không cảm giác được ác ý, hẳn là tốt.” Thỏ Manh nghĩ nghĩ còn nói thêm, “Hơn nữa ta cảm thấy, cổ lực lượng kia trước mắt có lẽ là cứu tinh của thế giới này.”
Nói tới đây, rõ ràng cảm.xúc của Thỏ Manh hạ xuống vài phần.
Năm đó nó bị giam cầm, vì có thể thoát ra, nó đã rút ra đại đa số sinh cơ của thế giới này, mới có thể biến thế giới này biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Mà nó cũng bởi vì lực lượng căn nguyên quá mức nhỏ yếu, không thể không bám vào trên người một con thỏ nhỏ, cũng may cái người tên Nghiêm Khắc Liệt này đối xửa với nó cũng không tệ.
Đồng thời nó cũng ẩn ẩn quan sát phát hiện ra trên người Nghiêm Khắc Liệt cũng ẩn ẩn có một đường sinh cơ của thế giới này, cho nên nó mới có thể bám vào trên người y.
Đợi chờ một năm, sau đó nó bị gõ lực lượng thần bí kia đánh thức, nhìn lại Nghiêm Khắc Liệt, đúng là cái dạng vận may chúa cứu thế, cho nên nó mới có thể hiện thân.
Chỉ là không biết cổ lực lượng thần bí kia đến tột cùng là cái gì? Mà nó rốt cuộc lại có mục đích gì?
Nghiêm Khắc Liệt nghe Thỏ Manh nói như vậy, trái tim mới buông lỏng xuống.
Tuy rằng không biết vì sao, y lại có sự tín nhiệm với lời Thỏ Manh nói.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng y cũng không bài xích.
“Ngươi hôm nay có gặp được người nào kỳ quái không?” Thỏ Manh hỏi.
Nghe được lời này, người đầu tiên hiện trong đầu Nghiêm Khắc Liệt là Mạc Vân Quả.
Cho nên y nói cho Thỏ Manh tên của Mạc Vân Quả, ai biết Thỏ Manh vừa nghe được tên Mạc Vân Quả, thân mình lập tức nằm liệt xuống dưới.
“Ngươi nói ai?” Âm điệu của Thỏ Manh cao hơn vài phần.
“Mạc Vân Quả.” Nghiêm Khắc Liệt thấp giọng nói, đôi mắt y lóe lóe, không biết suy nghĩ cái gì.
Thỏ Manh:…… Nắm…… Nắm thảo!
Thỏ Manh như thế nào cũng không nghĩ tới, khi cách nhiều năm như vậy, nó vậy mà lại có thể một lần nữa nghe thấy cái tên ôn thần này!
Đúng vậy, ôn thần! Đối với Thỏ Manh mà nói, Mạc Vân Quả thật là một tên ôn thần!
Làm Thiên Đạo ở vị diện cao đẳng, từ khi nó ra đời, đã có một tia linh trí.
Vốn dĩ thế