Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả gật gật đầu, một ngàn cân so với hiện tại cô có, quả thật không tính là nhiều.
Mạc Vân Quả cũng khôn hỏi Nghiêm Khắc Liệt dùng gạo với bột mì để làm gì, cô tin Nghiêm Khắc Liệt, y sẽ tự biết làm việc gì đó.
Nghiêm Khắc Liệt nhìn Mạc Vân Quả không chút do dự gật đầu, nuốt nuốt nước miếng, trong mắt toát ra một tia khát vọng.
Y đã thật lâu không được ăn một bữa cơm, không biết lúc này có thể ăn một cách thống khoái hay không.
Đương nhiên, tiền đề là y phải trao đổi thật tốt với người trước mắt.
Tuy rằng cô và Thỏ Manh đều nói y là chúa cứu thế, nhưng chính bảo thân y luôn biết, chúa cứu thế chân chính, chưa bao giờ là y, mà là Mạc Vân Quả.
“Sáng mai, gạo cùng bột mì sẽ đặt ở kho hàng biệt thự, tự mình đi kiểm tra.”
Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, trong lòng tính toán đồ đạc trong động phủ.
“Anh có càn rau dưa trái cây thịt linh tinh gì đó không?” Mạc Vân Quả nghĩ đến mỹ thực không thể thiếu nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới hỏi.
Nghiêm Khắc Liệt sửng sốt, ở trong trí nhớ của y, không hề có ấn tượng gì với rau dưa trái cây.
Y chỉ nghe qua lời của những người lớn tuổi mà thôi, rau dưa trái cây đều cực kỳ mỹ vị, y nhớ hôm nay đã ăn những thứ kia, lại nuốt nuốt nước miếng.
“Nhưng…… Có thể chứ?” Y thật cẩn thận hỏi.
Mạc Vân Quả gật đầu nói: “Ừ, có thể, về sau anh muốn cái gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ cận lực thỏa mãn anh.”
“Được!” Nghiêm Khắc Liệt kích động nói, y có dự cảm, có lẽ thế giới này, thật sự sẽ có điều thay đổi.
Mạc Vân Quả gật gật đầu, cảm thấy mình không còn việc gì nữa, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Này! Ôn thần!” Thỏ Manh đột nhiên lập tức gọi cô lại.
Mạc Vân Quả hơi hơi nghiêng đầu, liền thấy được Thỏ Manh nhảy ra trước mặt cô.
Hai cái chân nhỏ của Thỏ Manh chắp lại trước mặt mình, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Mạc Vân Quả sửng sốt, lắc đầu nói: “Không cần.”
Nói xong lúc sau, Mạc Vân Quả liền rời đi.
Thỏ Manh nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, sách một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta mới không thèm thật