"Làm sao lại như vậy?! Sao lại cho người mới ở đêm đầu tiên?!"
Sau khi thấy tên Phó Kỳ Đường xuất hiện, Trương Nguyên Tích sắc mặt tái xanh, lớn tiếng chất vấn.
Tại sao lại như vậy? Phó Kỳ Đường không có kinh nghiệm qua cửa phó bản, lại bị chọn là người đầu tiên đối mặt quỷ, nếu như anh ta chết như vậy, thì không thể làm thế thân cho mình được, không thể thay mình chịu 60% thương tổn?
Vậy chẳng phải là mình đã lãng phí đạo cụ một cách vô ích!
Ý thức được tính toán của mình có thể sẽ thất bại, Trương Nguyên Tích nôn nóng không thôi, ở trong phòng đi tới đi lui.
Mà Phó Kỳ Đường tuy vẻ mặt khó khăn, nhưng tổng thể coi như bình tĩnh.
Những người còn lại nhất thời mơ hồ, vừa rồi bị kêu tên rốt cuộc là Phó Kỳ Đường hay là Trương Nguyên Tích? Trạng thái của hai người này có bị đảo ngược không?
Đạn mạc cũng náo nhiệt lên.
[11: Đêm đầu tiên đã xếp người mới, đây là đưa thức ăn cho quỷ á.]
[03: Cảm thấy xếp như vậy không đúng lắm, đoàn tàu xảy ra vấn đề?]
[09: Lầu trên làm ầm ĩ, người mới cũng phải gặp xác suất nhỏ thôi, nhưng mà không biết là xui xẻo hay may mắn...!Mong đợi diễn biến tiếp theo hmmm.]
......
Trong phòng, Phó Kỳ Đường có chút lúng túng ho khan một tiếng, nói với Trương Nguyên Tích: "Cám ơn cậu lo lắng cho tôi, tôi sẽ cố gắng sống tiếp."
Cậu sờ mũi, có chút khó chịu, thật sự không biết từ khi nào quan hệ của cậu và Trương Nguyên Tích lại tốt như vậy.
"Anh có cách gì?" Trương Nguyên Tích vội vàng hỏi.
"Không có cách nào." Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, cậu là một người mới, trong tình huống này giữ bình tĩnh là tốt rồi, cách ở đâu ra, "Chỉ có thể gặp quỷ đánh quỷ thôi."
"Anh đang nói cái gì, không có cách thì phải tìm cách chứ, lẽ nào anh cam tâm đi chết như vậy sao?!" Trương Nguyên Tích cả giận nói.
Phó Kỳ Đường sững sờ.
Cung Tử Quận bên cạnh cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Trương Nguyên Tích một cái.
Quý Đào vội vàng nói, "Nguyên Tích, cậu bình tĩnh một chút, Kỳ Đường là người mới."
Trương Nguyên Tích lúc này mới ý thức được mình thất thố, mặt đỏ lên, "Thật xin lỗi, tôi quá lo lắng, vì trước đây chưa gặp tình huống này bao giờ...!Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm sẽ bị loạn."
Vô tình nhìn vào ánh mắt của Cung Tử Quận, không thể giải thích được nhìn thấy cái chết của Tạ Nhất Minh trước mặt cậu ta, trong lòng run lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, trấn định dời tầm mắt, ngồi trở lại trên ghế sô pha.
"Nhưng mà Nguyên Tích nói đúng, theo lý mà nói đoàn tàu sẽ không chọn người mới ở đêm đầu tiên." Quý Đào cau mày, thần sắc lo lắng, "Chúng ta biết quá ít về quỷ, vốn muốn thông qua đêm đầu tiên thu thập một ít tình báo, thế nhưng hiện tại..."
"Tôi sẽ cố hết sức." Phó Kỳ Đường nói.
Tuy rằng cậu nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không chắc chắn, còn có mấy phần mờ mịt, dù sao biết rõ một mình đơn độc trải qua một đêm ở phòng có quỷ, là ai thì cũng không thể bình tâm được.
"Đúng rồi, mọi người có vài đạo cụ cứu mạng, không bằng cho anh Phó mượn, chờ ra khỏi phó bản này thì anh ấy trả lại?" Trương Nguyên Tích đề nghị, "Viên Phi, không phải anh đổi rất nhiều đạo cụ sao?"
Viên Phi sắc mặt nhất thời khó xem, "Cậu có ý gì?"
Không phải người ngu, ai nguyện ý đem đạo cụ cứu mạng cho mượn?
Đều là bồ tát bằng đất sét qua sông, mạng chính mình khó giữ, nếu người kia chết thì sao?
"Tôi không phải là lo lắng cho anh Phó sao, anh có nhiều đạo cụ, cho anh ấy mượn một cái cũng sẽ không có chuyện gì."
Nghe anh ta nói như vậy, Viên Phi tức cười, "Ai nói với cậu là tôi có nhiều đạo cụ? Đồ cứu mạng có nhiều thì cũng là thiếu.
Hơn nữa nếu cậu lo lắng, sao cậu không cho anh ta mượn đi?"
"Tôi không có!" Trương Nguyên Tích cây ngay không sợ chết đứng.
"Được rồi, hai ngươi dừng đi."
Thấy Viên Phi còn muốn nói tiếp, Nhiếp Tiêu Lam không nhịn được ngắt lời, cô lấy trong túi tiền ra một lá bùa màu vàng đưa cho Phó Kỳ Đường: "Đây là bùa cảm ứng, nếu có quỷ ở gần, nó sẽ biến thành đen.
Nó không có lực công kích gì, nhưng tôi chỉ có thể cho anh cái này."
Phó Kỳ Đường trịnh trọng tiếp nhận, gật đầu với Nhiếp Tiêu Lam: "Cám ơn cô."
"Không cần khách khí, coi như tôi trả anh ân tình đi."
Đoàn tàu yêu cầu Phó Kỳ Đường lập tức đi tới phòng 202, nãy giờ đã trễ, Phó Kỳ Đường không còn dám nán lại, đứng dậy đi qua.
"Tôi đưa cậu." Cung Tử Quận nói, lắc lắc thẻ phòng 203 trong ánh mắt xúc động của Phó Kỳ Đường, "Đêm nay tôi ở phòng kế bên cậu."
Đi tới cửa phòng 202, Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, đang tính quẹt thẻ đi vào, Cung Tử Quận lại đưa tay ngăn cậu.
"Sợ không?" Cung Tử Quận nhẹ giọng hỏi.
Phó Kỳ Đường thẳng thắn thừa nhận: "Sợ."
Lần đầu tiên đối mặt với điều mình không biết là gì, đối mặt với tồn tại thần quái tràn ngập ác ý, sợ là bình thường, chả có gì mất mặt.
"Nhưng tôi muốn sống." Cậu nói tiếp, "Bằng cách nào đó tôi đã lên chuyến tàu này, trải qua tất cả những thứ lộn xộn này để người xem vui vẻ, dù thế nào cũng phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, tôi không phải là quả hồng mềm."
Cung Tử Quận yên lặng nhìn cậu, một hồi lâu sau lấy ra một thứ: "Cầm cái này."
Là một con dao găm chỉ dài ba tấc.
Phó Kỳ Đường cụp mắt nhìn, nhưng không nhận, "Anh đã cho tôi một cái đạo cụ rồi."
"Yên tâm đi, đạo cụ của tôi rất nhiều." Cung Tử Quận cười khẽ, trong mắt dường như có một tia u ám rất nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua, "Không uổng công tôi ở trên tàu lâu như vậy."
"Đồ cứu mạng nhiều thì cũng là ít." Phó Kỳ Đường nhỏ giọng lặp lại lời Viên Phi đã nói.
Có ai chê đồ cứu mạng nhiều đâu?
Vừa nãy Trương Nguyên Tích đối với cậu biểu hiện thân thiết, nhưng Phó Kỳ Đường mơ hồ cảm thấy kỳ quái, cậu chẳng hề thích thú, thậm chí vì vậy sinh ra mấy phần cảnh giác.
Nhưng sự lo lắng giống nhau, Cung Tử Quận làm đúng lúc, tự nhiên săn sóc, lẽ nào là vì cậu đẹp trai?
Mình là người nông cạn như vậy sao?
Phó Kỳ Đường âm thầm hoài nghi.
"Nhận của Nhiếp Tiêu Lam, mà không nhận của tôi?" Cung Tử Quận thấp giọng nói, đôi mắt hơi nheo lại.
Thấy Cung Tử Quận không có miễn cưỡng, nếu từ chối nữa thì có vẻ làm kiêu, học cách chấp nhận lòng tốt và sự giúp đỡ của người khác cũng là một bài học.
Phó Kỳ Đường dứt khoát nhận, nhìn Cung Tử Quận nói, "Vậy xem như nợ anh một lần, tôi sẽ cố gắng sống tiếp để trả lại cho anh."
Cung Tử Quận "Ừ" một tiếng, rút sổ ghi chép màu đen đem theo bên người cùng nhét vào tay Phó Kỳ Đường tay, "Biết là tốt rồi, còn nữa, cầm cái này xem đi, coi như giết thời gian."
***
Phòng 202 ở cuối hành lang.
201 đối diện là một nhà ba người Đa Kim.
Khách sạn cách âm không được tốt, lúc Phó Kỳ Đường mở cửa mơ hồ nghe thấy giọng của Lữ Nhã Hủy, hình như đang mắng Đa Kim.
Trong phòng rất bình thường, phòng vệ sinh nằm bên tay trái của cửa ra vào, đối diện là một cái gương đứng, bên cạnh là một cái móc treo gỗ rơi trên đất.
Khó có thể tưởng tượng được có năm người chết trong căn phòng rộng chưa tới ba mươi mét vuông này.
Buổi chiều khi Quý Đào tìm thấy một tấm ảnh của phòng 202 trước khi sửa chữa, lúc chia nhau ra đã đưa cho Phó Kỳ Đường.
"Giường đã được thay bằng chiếc giường mới, được chuyển từ giữa phòng vào cạnh tường; cửa sổ đóng kín hoàn toàn, hơn nữa bên ngoài lan can có thêm hàng rào bảo vệ, tuy rằng không có có khả năng xảy ra sự kiện nhảy lầu nữa, nhưng nếu có quỷ thật, tôi cũng không thể nhảy ra cửa sổ để trốn, chỉ có thể ở đây cùng quỷ chiến đấu." Phó Kỳ Đường nhún vai một cái, thấp giọng nói.
Tuy rằng Tống Dục và Cung Tử Quận đều nói có thể mặc kệ đạn mạc, nhưng Phó Kỳ Đường là một nghệ sĩ, vẫn biết cách tương tác với khán giả.
Chỉ là dù sao cậu cũng là người mới, khán giả cũng không có hứng thú với cậu, lại thấy cậu bị đoàn tàu chọn là người đầu tiên đối mặt với quỷ, đa số trong lòng người xem đều cho là cậu sẽ chết.
Bởi vậy,ngoại trừ một số người muốn ở lại để chứng kiến cái chết của cậu, hầu hết những người còn lại đều chuyển hướng về góc nhìn của những người chơi khác.
Bất quá Phó