Edit: Tiểu Khả
Beta: Pi + Dyon
【Tại sao Cố Hàm Ngọc ngay cả một chút tình yêu đối với hoa lại không có? 】
【 Viện Viện đã nói như vậy rồi, Cố Hàm Ngọc lại nỡ lòng nào đem hoa vào phòng để trang trí khiến cho Viện Viện đau lòng sao? 】
【 Rõ ràng là Cố Hàm Ngọc thoạt nhìn cũng rất dịu dàng, tại sao lại làm như vậy chứ? 】
Khuôn mặt của Cố Hàm Ngọc là thiên về dịu dàng nhiều hơn, khi nói chuyện thì lời nói vô cùng nhỏ nhẹ và chậm rãi. Ngay từ nhỏ Trương Thục Tuệ đã dạy cho cô rằng, phải trở thành một thiên kim hào môn dịu dàng nhã nhặn, và lịch sự. Không thể giống như mấy người khác có thể nhảy nhót, hô to gọi nhỏ, không ra một thể thống gì cả, sẽ làm mất mặt Cố gia.
Nếu mà cô không làm theo đúng yêu cầu của Trương Thục Tuệ, thì chờ đợi cô chính là ba cây thước, hoặc là bị đánh vào lòng bàn tay, hoặc là đánh ở chân. Trương Thục Tuệ nói, chỉ có như vậy thì mới ó thể làm cho cô nhớ rõ những lời dạy bảo, bảo đảm về sau cô sẽ không tái phạm nữa.
Giờ phút này cô lại dịu dàng nói muốn đem tất cả những đóa hoa để ở trong phòng mình, bộ dáng cũng rất là dịu dàng, khóe miệng hơi cong cong, trên mặt nở một cười nhàn nhạt.
Chỉ là bị Trương Thục Tuệ và Cố Viện Viện nhìn mà thôi, nụ cười trên mặt cô chậm rãi khép lại, biến thành nghi hoặc: "Mẹ, làm sao vậy?"
Người xem bình luận:
【 Vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ mà đi hỏi làm sao vậy?? 】
【 Viện Viện đã nói ra những lời đó rồi, mà cô ta cũng không có cảm giác gì sao? 】
【 Ha hả có một chút chán ghét Cố Hàm Ngọc. 】
【 Tôi cũng không thích Cố Hàm Ngọc, chỉ cảm thấy cô ta thích làm ra vẻ mình là thiên kim nhà giàu mà thôi. Không có hoạt bát giống như Viện Viện, làm cho người ta phải yêu mến. 】
Trương Thục Tuệ không có dịu dàng nuông chiều Cố Hàm Ngọc giống như Cố Viện Viện, theo thói quen bà dùng vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói với con gái lớn: "Được rồi, những đóa hoa này...... giao cho dì Quế xử lý đi." Bà đem chữ ném sắp nói ra thay đổi một chút.
Cố Viện Viện không nói chuyện, chỉ bẹp miệng, yên lặng cầm thìa uống một ngụm nhỏ canh tổ yến. Thìa trắng sứ và chén khi va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe.
Cố Hàm Ngọc nhìn đến hoa mắt, trên gương mặt lộ vẻ không muốn: "Mẹ......"
Trương Thục Tuệ lại càng không kiên nhẫn, xua xua tay, không muốn nói thêm một cái gì nữa: "Được rồi, không cần nói nữa, Viện Viện nói không sai, hoa được trồng trên mặt đất mới là tốt nhất. Cứ thuận theo tự nhiên đi, như vậy hoa mới đẹp được."
Cố Viện Viện giải thích nói: "Mẹ, đây chỉ là suy nghĩ riêng của con mà thôi, con biết là mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau. Con cũng biết đạo lý ' bởi vì bản thân mình không muốn, thì đừng bắt người khác làm theo mình ' mà, không có việc gì cả."
Trương Thục Tuệ nhìn Cố Viện Viện nở nụ cười an ủi, ánh mắt trách móc nhìn về phía Cố Hàm Ngọc càng đậm: Chỉ có một chuyện cỏn con như vậy thôi. Tại sao lại không chịu nghe lời thế?
Người xem bình luận:
【 Viện Viện thật tốt quá. 】
【 Viện Viện thật sự hiểu cho người khác mà. 】
【Đúng là mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chúng ta không thể ép Cố Hàm Ngọc được. Nhưng cũng không thể ngăn cản việc tôi không thích cô ta. 】
【 Tôi cũng không thích Cố Hàm Ngọc. 】
【Cố Hàm Ngọc đáng ghét! 】
【Bộ phim này làm giảm trí thông minh thật, tại sao bình luận lại thay đổi thế này? 】
【 Khó coi quá, bỏ qua đi. 】
Cố Hàm Ngọc nghi hoặc nói: "Viện Viện, tại sao em lại nói như vậy chứ? Cái gì mà 'bởi vì bản thân mình không muốn, thì đừng bắt người khác làm theo ý mình ' chứ?"
Cố Viện Viện giải thích nói: "Em nói là nếu chị thích hoa, thì cứ giữ lại đi, không liên quan gì đến em cả, đừng vì em mà ép buộc bỏ qua sở thích của chị. Chị hai thích thì tốt rồi."
Cố Hàm Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, do dự nói: "Viện Viện, em thực sự không thích những đóa hoa này sao? Tại sao lại không thích vậy?"
Cố Viện Viện khẳng định gật đầu: "Không phải là em không thích hoa, em rất thích chúng. Em chỉ là không thích bởi vì muốn thưởng thức hoa mà làm cho chúng nó đau, em thích những đóa hoa tự do sinh trưởng trên mặt đất thôi. Em cảm thấy những đóa hoa như vậy mới là hoa đẹp nhất trên thế giới!"
Cô ta cười rộ lên, nhìn rất thiện lương và đáng yêu.
Cố Hàm Ngọc: "Chị biết mà, Viện Viện có lòng thiện lương như vậy cho nên đối hoa cũng đặc biệt đau lòng. Chị đều biết, nhưng mà......"
Vẻ mặt của cô đầy khó xử, dừng một chút, đột nhiên nắm lấy bàn tay của Trương Thục Tuệ: "Vừa rồi Viện Viện cũng đều thấy được những đóa hoa này đều là do đích thân mẹ cắm, bởi vì mẹ muốn trang trí phòng cho em và cha nên đã chọn những đóa hoa tươi xinh đẹp nhất. Chỉ vì muốn em cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, làm cho em vui vẻ, cho nên mẹ đã tự mình chọn những lọ hoa đẹp nhất để cắm hoa. Vì thế mà sáng hôm nay vô cùng bận rộn, tay của mẹ đã bị đâm nhiều lần đều đã chảy máu rồi. Chị đã khuyên mẹ để chị làm cho nhưng mà mẹ đã từ chối, mẹ nhất định phải tự mình cắm hoa."
"Chị nhìn thấy mà lòng đau như cắt, nhưng mà cũng vì như vậy mà chị cũng cảm nhận được mẹ vô cùng quan tâm và yêu thương em."
Cố Viện Viện sửng sờ một chút, nhìn về phía Trương Thục Tuệ. Cô ta chỉ là tội nghiệp cho những đóa hoa mà thôi, hiện giờ Cố Hàm Ngọc nói như vậy, cô ta lại cảm thấy cứ sai sai chỗ nào ấy? Giống như là đang nói cô ta dành tình yêu cho hoa nhiều hơn mẹ sao?
Trương Thục Tuệ cũng sửng sốt, bà cũng không nghĩ tới việc này, cũng không nghĩ tới bà chỉ là không cẩn thận một chút. Mà con gái lớn lại đau lòng giùm bà. Thì ra là bà hiểu lầm Cố Hàm Ngọc. Đồng thời trong lòng bà cũng có chút không vui, tấm lòng của mình bị người khác giẫm đạp như vậy ai sẽ cảm thấy vui vẻ chứ.
Cố Viện Viện muốn mở miệng giải thích, cô ta sợ Trương Thục Tuệ sẽ hiểu lầm. Nhưng mà Cố Hàm Ngọc lại không cho cô ta có được cơ hội này, tuy cô nói chuyện vô cùng dịu dàng, thong thả nhưng lại không chừa lại một chỗ cho người khác nói xen vào, "Nếu mà so sánh với những thứ khác, thì chị càng không muốn phụ lòng mẹ mình mà ném những đóa hoa đó vào thùng rác. Cho nên chị muốn để tất cả ở trong phòng của mình, em cũng không cần nhìn thấy thường xuyên đâu, nếu nhìn thì lại cảm thấy đau buồn nữa. Như vậy thì cũng không phụ lòng công sức của mẹ, cũng sẽ không làm cho em cảm thấy thương tiếc, đẹp cả đôi đường rồi còn gì."
Nhan sắc của Cố Hàm Ngọc là thiên về một chút cổ điển, cô không có đôi mắt to tròn hoạt bát đáng yêu, đảo qua đảo lại. Đôi mắt của cô hẹp dài, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, giờ phút này đáy mắt cô tràn đầy đau lòng và lo lắng. Nhan sắc dịu dàng uyển chuyển, thoạt nhìn lại có chút u buồn.
Trương Thục Tuệ nhìn tay của mình rồi lại nhìn Cố Hàm Ngọc, hoa hồng có rất nhiều gai nhọn, xác thật thì bà cũng bị đâm vài lần. Cố Hàm Ngọc nói muốn giúp đỡ bà cũng từ chối, bà chỉ muốn làm một chút gì đó cho con gái nhỏ, đền bù mười mấy năm tiếc nuối. Sau đó Cố Hàm Ngọc lại yên lặng giúp bà đem những đóa hoa hồng này rửa sạch sẽ, hình như con bé cũng bị đâm vài lần, đâu có cách cắm hoa nào mà không làm bị thương khi cắm chứ? Lúc ấy bà cũng không để ý, cũng không hề để ở trong lòng.
Nhưng mà lúc này, Trương Thục Tuệ cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng: "Con thật sự có lòng."
Cố Viện Viện vội vàng nói: "Em không có phụ lòng công sức của mẹ, em không có ý đó. Chị hai, chị đừng hiểu lầm em......"
Cô ta giống như rất sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến mức đỏ bừng. Mắt to chớp chớp đã không còn ý cười, nước mắt rưng rưng, giống như là muốn khóc, "Mẹ, con không có ý phụ lòng công sức của mẹ, tay của mẹ nhất định là rất đau đúng không? Con thật sự xin lỗi, con không biết là mẹ cố ý vì con mà chuẩn bị, mẹ còn vì còn mà bị thương, con không biết......"
Mắt thấy con gái nhỏ khóc lên, Trương Thục Tuệ trong lòng có chút để ý ngay lập tức bị cơn đau lòng thay thế, bà an ủi nói: "Được rồi đừng khóc nữa, mẹ cũng không bị thương gì nặng, chỉ là bị đâm vài cái mà thôi, bây giờ cũng không nhìn thấy được. Đương nhiên là mẹ biết con sẽ không phụ lòng công sức của mẹ, mẹ biết mà, đừng khóc nữa."
Cố Viện Viện chớp đôi mắt to, nước mắt liền rơi xuống.
Cố Hàm Ngọc nhìn một màn mẫu từ nữ hiếu của Trương Thục Tuệ và Cố Viện Viện, buông cái kéo trong tay ra, bất đắc dĩ nở nụ cười, lấy một chiếc khăn đem lau những giọt nước mắt giả tạo của Cố Viện Viện, một bên nói: "Viện Viện, đừng khóc nữa, chị không có hiểu lầm em mà. Em tốt như vậy sao mà không quý trọng tấm lòng của mẹ được cơ chứ? Đương nhiên là sẽ không. Muốn trách thì cũng