Edit : Tiểu Khả
Beta : Dyon + Khyn
Sau khi ăn cơm tối xong, tất cả mọi người Cố gia đang xem TV trong phòng khách, Cố Viện Viện ôm gối vẻ mặt không vui ngồi trên sofa.
TV đang chiếu Bản Tin Thời Sự, nói về tất cả việc hệ trọng liên quan đến quốc gia. Cố Viện Viện cảm thấy không thú vị, nhưng đây là thói quen không thể thay đổi qua nhiều năm ở Cố gia, Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ không thích xem mấy cái loại phim thần tượng không có thực tế kia. Thỉnh thoảng Cố Chí Quốc sẽ cùng Cố Hàm Ngọc thảo luận một chút về những nội dung mà cô ta có chút quen thuộc, đã từng nghe qua ở lớp chính trị. Nhưng điều khiến cho cô ta không thể trò chuyện cùng mọi người chính là việc nghe hiểu cái được cái không. Nếu như lúc trước có chỗ nào mà cô ta nghe không hiểu, đôi khi vẫn có thể nói leo vào được, nhưng cuối cùng việc đó tạo cảm giác cô ta dường như là một đứa ngốc, làm cho cha mẹ cười vang, vậy nên cô ta cũng không chen lời vào nữa.
Nhưng hôm nay, cô ta không muốn tham gia cuộc thảo luận này là bởi vì cô ta đang không vui.
Vấn đề “Ăn chay” vẫn luôn khiến cho Cố Viện Viện bối rối, làm cô ta cứ canh cánh trong lòng, cực kỳ không thoải mái. Cô ta cảm thấy mình giống như trở thành một người xấu vậy, thành người mà “trong ngoài không giống nhau”, cha mẹ cũng sẽ hiểu lầm cô ta là người không có lòng thương……
Lúc này, di động của Cố Hàm Ngọc đột nhiên vang lên, Cố Viện Viện ngồi ở bên cạnh Cố Hàm Ngọc, nghe thấy âm thanh lập tức đưa mắt sang nhìn, thấy điện thoại hiện lên tên người gọi đến: Thẩm Huy.
Thẩm Huy? Anh rể của cô ta.
Cô ta biết, người đàn ông tên Thẩm Huy này chính là vị hôn phu của Cố Hàm Ngọc. Lúc Cố Hàm Ngọc hai mươi tuổi, hai người đã đính hôn, đợi sau khi chị hai tốt nghiệp đại học có thể lập tức kết hôn luôn.
Cố Viện Viện không biết nhiều về Thẩm Huy lắm, nhưng trong khoảng thời gian cô ta trở về Cố gia, cô ta cũng biết ít nhiều một vài thứ từ mọi người xung quanh. Kể ra, cô ta và Thẩm gia cũng không phải hoàn toàn xa lạ, dù sao thì ngay cả tủ lạnh và điều hòa nhà cô ta đều in logo của Thẩm gia. Thẩm gia chính là nhà giàu thực sự, tài sản hơn 10 tỷ nhân dân tệ*.
*10 tỷ NDT = 32.863.766.070.000VND
Cố Viện Viện nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái người sống trong truyền thuyết đó, sẽ có một ngày trở thành anh rể của cô ta.
Cố Hàm Ngọc nói với Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại. Cô ta nhìn Cố Hàm Ngọc đi xa, nghe thấy âm thanh dịu dàng của cô nói: “ A Huy……”. Nhưng lúc sau lại không nghe thấy cô nói cái gì.
Cố Viện Viện thu hồi lại tầm mắt, xoay người ôm cánh tay của Trương Thục Tuệ, ghé đầu vào vai của mẹ, không tiếng động làm nũng.
Trương Thục Tuệ nở nụ cười sờ đầu con gái nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng đều mềm thành một mảnh.
Lại nói Cố Viện Viện còn không biết hình dáng cụ thể của Thẩm Huy trông như thế nào, còn có tính cách nữa. Người làm của Cố gia rất tuân thủ theo quy củ, sẽ không bàn tán những việc này, nếu không thì tất cả sẽ bị đuổi việc. Sau khi cô ta biết Thẩm Huy là anh rể của mình thì cũng từng lên mạng tìm kiếm, tuy rằng có tư liệu của Thẩm Huy, nhưng mà lại không có ảnh chụp. Cô ta cũng biết Thẩm Huy tốt nghiệp thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng, lớn hơn Cố Hàm Ngọc bốn tuổi, năm nay chỉ mới 25.
Chắc chắn là Cố Hàm Ngọc có ảnh chụp của Thẩm Huy, nhưng cô ta lại không muốn đi tìm chị gái. Tuy rằng Cố Hàm Ngọc là chị ruột của cô ta, nhưng mà hai người mới nhận nhau cũng không được bao lâu, nên cả hai cũng không thân thiết lắm.
Cố Hàm Ngọc không giống như cô ta thích chơi đùa và theo đuổi thần tượng, dáng vẻ của cô luôn đoan trang. Có đôi lúc còn lấy thân phận của chị gái ra mà nói cô ta làm những việc không phù hợp với quy củ. Khiến cho cô ta vô cùng mờ mịt và xấu hổ, còn đáng sợ hơn so với cha mẹ. Vậy nên quan hệ của cô ta và Cố Hàm Ngọc càng khó thân thiết hơn, thậm chí có đôi khi cô ta còn có chút sợ .
Lúc này, cốt truyện đã bắt đầu một khoảng thời gian, nam nữ chủ không chỉ đã gặp mặt nhau, mà Cố Viện Viện cũng trở về Cố gia một khoảng thời gian rồi. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của Cố Viện Viện và Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ ngày càng thân mật hơn, nhưng mà quan hệ với Cố Hàm Ngọc thì vẫn không nóng không lạnh.
Bởi vì tính cách của Cố Viện Viện hoạt bát đáng yêu, đôi lúc sẽ ở trong sân chơi đùa cùng với quả cầu tuyết. Cố Hàm Ngọc luôn xuất hiện không đúng lúc, nếu cô ta ngồi dưới đất cô sẽ nói cô ta là: Con gái thì phải ngồi cho ra dáng, không được như thế này không được như thế kia. Nếu cô ta nói cười ha ha, cô lại sẽ nói cô ta không có một chút dáng vẻ thục nữ, cười cũng không được lộ răng mà còn ăn nói phải nhỏ nhẹ. Không chỉ có như thế, ngay cả khi cô ta ngồi thì Cố Hàm Ngọc cũng bắt cô ta phải ngồi thẳng lưng, không thể lười biếng mà nằm dài ra bàn được, làm cho cô ta cảm thấy rất phiền.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng có cô giáo dạy lễ nghi tới dạy cho cô ta các loại lễ nghi để tham gia tiệc chào đón cô ta trở về Cố gia, được tổ chức vào trước ngày khai giảng đại học. Sở dĩ tổ chức vào thời điểm đó là muốn Cố Viện Viện ở Cố gia được quen hơn. Ngoại trừ việc học tập lễ nghi, Trương Thục Tuệ còn cố ý vì cô ta mà làm riêng mấy bộ lễ phục, muốn cho mọi người biết Cố gia rất coi trọng Cố Viện Viện. Không để cho tất cả mọi người coi thường bởi vì cô ta lưu lạc ở ngoài tận 17 năm. So sánh với cô giáo dạy lễ nghi thì Cố Hàm Ngọc càng làm cho cô ta ghét bỏ hơn.
May mắn là có mẹ cứu cô ta, chỉ cho cô ta học những phép xã giao trên bàn ăn và các lễ nghi xã giao trong bữa tiệc, còn ngày thường thì bà không có quá nhiều yêu cầu đối với cô ta. Bởi vì mẹ đã nói không cần trách móc nặng nề với cô ta, bà chỉ hy vọng con gái của mình vui vẻ mà thôi. Lúc đó, Cố Hàm Ngọc mới chậm rãi thu liễm lại.
Nhưng cho dù như vậy thì Cố Viện Viện vẫn cảm thấy mình và Cố Hàm Ngọc không hợp nhau. Rõ ràng là hai người chỉ kém nhau mấy tuổi mà thôi, tại sao lại khác nhau lớn đến như vậy chứ?
Cũng bởi vì việc làm của Cố Hàm Ngọc luôn nhắm vào nữ chủ, nên khiến người xem cảm thấy vô cùng bất mãn với cô, cảm thấy cô quá mức lạnh lùng, không có lòng thương, cũng không nhận thức được vẻ đáng yêu của nữ chủ.
Ví dụ như lúc trước, có người giúp việc làm vỡ một cái bình hoa, Cố Hàm Ngọc trực tiếp muốn đuổi việc đối phương, một chút thương cảm cũng không có. Đúng lúc Cố Viện Viện cũng có ở đó, cô ta đã xem qua cái bình hoa bị đập vỡ kia. Nói là bị đập vỡ, nhưng thật ra chỉ là bị vỡ một lỗ nhỏ mà thôi, lúc cắm hoa thì cái lỗ đó cũng bị che đi, không cần chuyện bé xé ra to.
Người giúp việc bị dọa đến khóc, vẫn luôn cúi đầu nói xin lỗi.
Mặt cô ta lộ vẻ không đành lòng, muốn giúp đỡ người giúp việc kia nói một hai câu, Cố Hàm Ngọc liền nói: “Chuyện này để chị xử lý, em cứ đi chơi đi.”
Cố Viện Viện mới trở về Cố gia, nơi này tuy là nhà của cô ta, có những người thân ruột thịt của cô ta. Nhưng mà lại không có nhiều người trung thành với mình, cô ta ở chỗ này giống như là một người khách