Editor: Phong Tâm
Men rượu trong người dâng lên, Nhạc Ngưỡng nhận được điện thoại của sở gọi đến.
Lúc đó cô cùng Lý Thư Hồng bọn họ ở Đại Tuyết Thiên Lý nướng barbecue, mặt đỏ bừng buông lon bia xuống, suỵt một tiếng ra hiệu Lý Thư Hồng bọn họ im lặng, sau đó mới chào một tiếng, “Lão Chu à, nửa đêm có chuyện gì vậy?”
“Ở đây cần người thẩm vấn, bây giờ cô qua đây một chuyến.”
“Hả?” Nhạc Ngưỡng kêu một tiếng, xen ngang lời của ông ấy, “Giữa đêm hôm thế này tôi bắt buộc phải qua sao? Hôm nay tôi không trực ban, tôi đã xin nghỉ với sở rồi, hôm nay là ngày tôi chính thức nghỉ phép! Tôi…”
“Thời gian mười phút phải đến sở, cùng với tiểu Từ bên đó giao nhận, Thành Nam vẫn còn vụ án đang chờ tôi qua.”
Lời Nhạc Ngưỡng còn chưa nói xong, lão Chu lãnh đạo của cô đã cúp điện thoại rồi.
Ngực cô tức nghẹn, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, Lý Thư Hồng bên cạnh cười nhạo một tiếng, đem một miếng thịt ba chỉ đến trước mặt cô, “Tiểu Nguyệt Nha phải dân phục vụ mà đi rồi?”
Nhạc Ngưỡng cười haha, đem miếng thịt ba chỉ kia nhét vào miệng. Sau đó từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền lẻ nhàu nát ném lên bàn, “Chị đây mời, không cần cảm ơn.”
Nói xong cầm theo nửa lon bia chưa uống hết chạy đến bên đường.
Lúc đến sở đã là hai mươi phút sau, một mạch đi vào, Tiểu từ trực ban hôm nay một mặt đầy khổ sở hoan đón cô, ánh mắt chan chứa van nài, “Nhạc Ngưỡng tỷ, chị cũng đến rồi, em nói chị nghe, cái người kia chính là tên vô lại đó! Không có biện pháp tiến hành thẩm vấn.”
Trên người Nhạc Ngưỡng còn chút mùi rượu, chỉ thấy cô lấy bản ghi chép vụ án nhìn qua, sau đó nghe Tiểu Từ ở bên cạnh tóm tắt ngắn gọn chân tướng sự tình.
Sau khi Tiểu Từ nói xong, Nhạc Ngưỡng đã hiểu rõ rồi.
Thì ra là một tên vô lại không yên phận tại Xạ Kích Quán thiếu tiền không trả nên nổi lên xung đột, bị đánh sau đó còn báo cảnh sát, kết cục bị người trong sở phát hiện hắn là người có tiền án.
Loại côn đồ lưu manh này là loại Nhạc Ngưỡng căm ghét nhất!
Ánh mắt cô lập tức trầm xuống, tiếp tục quy trình mà đi đến phòng thẩm vấn bên kia. Chỉ nhìn thấy một tên vô lại vẻ mặt khinh thường ngồi trên ghế, mặc dù mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn là thái độ ‘các người có thể làm gì tôi’. Nhìn đã thấy phiền phức!
Nhạc Ngưỡng ho một tiếng, đương sự ngồi phía đối diện xoay người lại, Nhạc Ngưỡng và hắn chào hỏi đơn giản, sau đó đi đến trước mặt vô lại, lập tức mở miệng nói, “Trần Tiêu là anh sao?”
Nhìn đến cái tên này Nhạc Ngưỡng càng thêm bực bội, trong lòng hung hăng mắng một tiếng, “Anh mà cũng xứng với họ Trần sao?”. Truyện Hot
Tên vô lại nhìn nữ cảnh sát yên lặng cả nửa ngày kia, lại còn có bộ dáng khinh người, lập tức phẫn nộ, “Là tôi, làm sao?”
Nhạc Ngưỡng yên lặng ngồi lại vị trí, một năm một mười trần thuật lại chuyện ngày hôm nay, sau đó thẩm vấn hắn, thế nhưng vấn đề này vẫn còn chưa nói xong, Trần Tiêu đứng vọt lên, mặt đầy tức giận, “Phải còn bao lâu nữa? Tôi nói rõ ràng cho các người biết! Hôm nay chính là cái tên vương bát đản kia động thủ với tôi trước, là tôi báo trình, nếu như các người không cho tôi một cái công đạo, cả ngày tôi sẽ ngồi trước sở của mấy người! Tôi cũng là dân chúng, tôi cũng là người bị hại!”
Hình ảnh ồn ào nhốn nháo trước mặt này, đầu Nhạc Ngưỡng có chút đau, vốn dĩ men say còn chưa tiêu tan, bị hắn loạn lên như vậy, Nhạc Ngưỡng cũng không biết tức giận từ đâu tới, đập mạnh bàn, “Đồng chí Trần Tiêu, vấn đề của tôi hỏi còn chưa nói xong, mời anh hợp tác.”
“Hả? Hợp tác?”
Tên vô lại đó ngay lập tức nhổ nước bọt, trước mặt nhiều người như thế mà làm trò, lập tức cởi quần của bản thân, trên mặt còn mang theo điệu cười lưu manh đáng khinh bỉ.
Nhất thời, mấy đồng nghiệp trong phòng thẩm vấn giật mình quay đầu đi, đặc biệt là mấy thực tập sinh mới đến, nhịn không được mà hét lên rồi chạy ra ngoài!
“Tiểu dạng*, đến đây, đến thẩm tra tao đi này!”
*Tiểu dạng (小樣): Cách gọi miệt thị đối phương.
Tên vô lại còn huýt sáo một tiếng.
Nhạc Ngưỡng một mặt trầm trầm, vẫn bình tĩnh xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Xem ra lần thẩm vấn này không thực hiện được rồi, bọn họ không trị nổi người này, chỉ có thể đợi lão Chu đến. Tiểu Từ bọn họ cạn lời nhìn qua tên kia, mắng chửi cái tên vừa cởi quần kia, đừng có mà đồi phong bại tục như vậy.
*Đồi phong bại tục: đồi bại, bại hoại.
Nhưng thời điểm bọn họ đang chuẩn bị thu dọn tàn cục, Nhạc Ngưỡng vốn đã ra khỏi phòng thẩm vấn lại quay trở lại, trong tay còn nhiều hơn một chiếc kéo trong sở thường ngày dùng để tu bổ cây cỏ.
Chỉ thấy cô cầm chiếc kéo kia đá thẳng cửa đi vào, tên vô lại lập tức sợ trắng mặt, “Cô cô…..cô muốn làm cái gì! Tôi nói cho cô biết đây là đồn cảnh sát, cẩn thận tôi kiện các người đó!”
Nhạc Ngưỡng lười phí lời với hắn, dùng lực nắm lấy cổ áo hắn, dùng một chân đạp hắn trở lại ghế ngồi, nổi giận đùng đùng gầm nhẹ một tiếng, “Trong ba giây liền mặc lại quần ngay, nếu không tôi sẽ cắt đứt mạng sống của anh! Tôi nói cho anh biết, phòng thẩm tra này có thiết bị giám sát, coi như là anh kiện tôi, cũng là do anh cởi quần ra trước, có thể tính là quấy rầy đúng không?”
Nhìn cây kéo sắc nhọn không thôi, tên vô lại bị dọa đến mặt mũi nhợt nhạt, Nhạc Ngưỡng sắc mặt bực bội không chút thu liễm, dưới cái nhìn