Edit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Lúc này, Trần Bạc Viễn đột nhiên lái xe chậm lại, sau đó anh hơi nghiêng đầu nói với Nhạc Ngưỡng, “Đó không phải là Nhạc Nho sao?”
Nhạc Ngưỡng đột ngột bừng tỉnh khỏi ký ức, nhìn theo tầm mắt của Trần Bạc Viễn, thấy bóng lưng cao gầy kia đúng là em trai Nhạc Nho của cô, cô gái mặc đồng phục học sinh đứng bên cạnh Nhạc Nho hình như là con gái lão Chu.
Sau khi xe chạy đến gần, Nhạc Ngưỡng phát hiện hai người đang đứng ở bên đường nói chuyện, cô gái cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, mà Nhạc Nho lại có vẻ nghiêm túc, vẻ mặt rất giống với vẻ mặt của Nhạc Thừa Du giáo huấn Nhạc Ngưỡng khi cô còn nhỏ.
Cô kéo cửa kính xe ô tô xuống và lên tiếng: “Hai người đang làm gì vậy?”
Sau đó Trần Bạc Viễn liền đậu xe bên cạnh họ.
“Chị Ngưỡng Ngưỡng……”
An Bình liếc nhìn Nhạc Ngưỡng với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt có chút bối rối. Nhạc Nho vẫn là vẻ mặt giận dữ, định nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt vô cùng bối rối của Chu An Bình, anh cuối cùng dừng những lời đó lại, không nói ra, mà chỉ nhẹ nhàng chào bọn họ: “Trùng hợp.”
Khi bắt gặp ánh mắt của Trần Bạc Viễn, Nhạc Nho không thay đổi biểu cảm nhiều, thay vào đó là một chút nóng nảy, bất đắc dĩ gọi một câu: “Anh Viễn.”
Trần Bạc Viễn đút hai tay vào túi, hờ hững: “Mùa đông đứng ở bên ngoài rất lạnh, lên xe đi, cùng về luôn.”
Nhạc Nho hôm nay vốn dĩ sẽ về nhà, nhìn thấy Chu An Bình mặc đồng phục học sinh mỏng manh, nên một tay kéo cô lên xe, với giọng điệu người lớn, dạy bảo: “Em là con gái, mùa đông lạnh mặc nhiều áo vào một chút. Đã biết đồng phục học sinh mỏng như vậy, phải mặc thêm áo khoác vào chứ! Chỉ có một cái áo len có giữ ấm nổi không? “
Chu An Bình không nói lời nào, nhưng chóp mũi đã lạnh ngắt, Nhạc Ngưỡng nhanh chóng lấy khăn giấy cho cô lau, An Bình cảm kích nhìn Nhạc Ngưỡng.
Nhạc Ngưỡng thấy cô bé này vẻ mặt ủy khuất, mà Nhạc Nho lại bày ra vẻ mặt hung dữ, cô liền bất bình mắng: “Thái độ của em có thể tốt hơn được không, đến lão Chu cũng chưa hung dữ như vậy với em ấy đâu!” Cuối cùng còn không quên an ủi: “Bình Bình à, Nhạc Nho cũng là vì lo lắng cho em nên có hơi nóng nảy, em đừng để trong lòng.”
Chu An Bình khoan dung gật gật đầu, ngay sau đó nở nụ cười với Nhạc Ngưỡng nói: “Anh Nhạc Nho trước giờ vẫn luôn như vậy, em không tức giận.”
Nhạc Nho nghe vậy tức giận bật cười: “Thì ra đây là lý do tại sao em lại muốn anh đi họp phụ huynh thay ba mẹ em? Em biết dù anh có nghiêm khắc đến đâu thì anh cũng sẽ đứng về phía em, cũng không bao giờ thật sự giận em!”
Chu An Bình thấy còn có người khác ở đây, đặc biệt là Trần Bạc Viễn không quên biết cô, cho nên có chút xấu hổ. Nhạc Ngưỡng quan sát thấy suy nghĩ tế nhị của cô gái nhỏ, nhanh chóng ngắt lời Nhạc Nho: “Được rồi Nhạc Nho, Bình Bình cũng đã nhận sai, em bớt nói một hai câu đi. Trần Bạc Viễn, chúng ta đưa Bình Bình về nhà trước, nhà em ấy ở phía đường bên kia.”
Trần Bạc Viễn khẽ ừ một tiếng rồi quay đầu xe.
Sau khi đưa Chu An Bình về, Nhạc Ngưỡng mới hỏi Nhạc Nho: “Có chuyện gì thế? Em thay bố mẹ em ấy đi họp phụ huynh là có ý gì chứ?”
Nhạc Nho thở dài một hơi, công việc bận rộn khiến anh có chút mệt mỏi: “Cô nương này ở trường học gây sự, bị gọi phụ huynh, không dám cho bố mẹ biết, cho nên quấn lấy em muốn em gạt lão Chu để đi họp thay. Không nói, em mới đến đã bị giáo viên nói cho một trận. Tại sao con bé lại cư xử với giáo viên như vậy? Thật là hết nói nổi!”
Nhắc tới Chu An Bình, Nhạc Nho tựa hồ có chút bất lực: “Chị đừng thấy con bé ở trước mặt mọi người ngoan ngoãn như một con mèo. Cô nương này chính là một con tiểu hồ ly xảo quyệt bắt đều bắt không được này. Ở trường học còn tự xưng là chị đại, em cũng bái phục luôb, lúc trước em đi học cũng không dám kiêu ngạo như vậy đâu! Mấu chốt là em ấy còn che giấu cực tốt cơ đấy, chị nói xem nếu em nói cho lão Chu là con gái chú ấy ở trường học là chị đại, liệu chú ấy có tin không?”
“Thật sao? Bình Bình ngoan ngoãn như vậy làm sao có thể chứ, còn là chị đại nữa? Chị cũng chưa bao giờ được như vậy!”
Nhạc Ngưỡng không nhịn được cười, Nhạc Nho gằn giọng: “Vậy thì đẳng cấp của con bé cao hơn chị rất nhiều. Suýt chút nữa em đã bị con bé lừa rồi. Nhóc con này, không được, em phải nói chuyện với lão Chu.”
“Này, bình tĩnh đã, Bình Bình cũng có làm chuyện gì xấu đâu. Chỉ là vấn đề nhỏ mà em đã đi báo cáo nhỏ với bố con bé. Không hay lắm.”
“Chẳng lẽ em phải đợi con bé gây chuyện mới nói cho bố em ấy biết?”
“Nhiều năm như vậy Bình Bình cũng đâu có gây ra chuyện gì đâu.”
Nhạc Ngưỡng biết Bình Bình không có tâm địa xấu, nhưng tính tình hơi hướng ngoại, hoạt bát hiếu động và hơi tinh quái nên thỉnh thoảng lại gây ra một chút rắc rối, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng. Các cô gái ở tuổi dậy thì, tâm hồn vốn đã nhạy cảm, nếu Nhạc Nho biến khéo thành vụng, ngược lại phản tác dụng hiến cô bé hành động một cách bốc đồng, điều đó sẽ còn tồi tệ hơn.
Hơn nữa dưới sự giáo dục của Lão Chu và vợ, con không thể hư được.
Trần Bạc Viễn không can thiệp vào câu chuyện giữa hai chị em, bình thản lái xe chạy đến dưới lầu.
“Tới rồi.”
Nghe vậy, hai chị em mới rút lại hai quan điểm, xuống xe và cảm ơn Trần Bạc Viễn. Theo phép lịch sự còn mời anh lên nhà ăn cơm, Trần Bạc