Edit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Lão Chu cùng bác sĩ đi tới phòng bệnh, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng cùng Tiểu Từ vẻ mặt giống như đang xảy ra chuyện gì, liền ngắt lời họ nói: “Làm sao vậy?” Sau đó ánh mắt hướng tới Nhạc Ngưỡng, hỏi vài câu: “Nhạc Ngưỡng, cháu hiện tại cảm thấy thế nào? Thật sự không có gì chứ.”
Nhạc Ngưỡng thoát khỏi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Thật sự cháu không sao.”
“Vừa rồi huấn luyện viên Trần không phải nói muốn đi hỏi bác sĩ tình hình sao? Tại sao không thấy anh ấy đâu?”
“Huấn luyện viên Trần tới sao?”
Lão Chu khẽ giật mình, sau đó trong lòng nở nụ cười rõ ràng: “Có lẽ đi nhầm chỗ rồi, thấy Nhạc Ngưỡng không sao thì chú yên tâm rồi. Lát nữa chú sẽ liên lạc với bố mẹ cháu thông báo tình hình ở đây. Chú sẽ báo với họ, cháu cứ yên tâm. “
“Cảm ơn chú, lão Chu.”
Nhạc Ngưỡng cảm kích mở miệng, có lão Chu nói chuyện, cha mẹ sẽ không quá lo lắng.
“Bác sĩ nói để an toàn, tốt hơn hết cháu nên ở bệnh viện vài ngày để theo dõi tình hình, sau đó về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Có phải nhiều năm rồi cháu chưa nghỉ phép không? Chú thấy cháu có thể tận dụng cơ hội này để nghỉ phép đi. Chú đã nộp đơn xin nghỉ ốm cho cháu rồi, vì vậy cứ yên tâm dưỡng bệnh ssi. “
Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng trong lòng không khỏi nghĩ đến kỳ nghỉ của mình, trong lòng vui vẻ: “Cháu nghỉ phép lần này có lẽ trong một thời gian dài, chú đồng ý sao?”
Lão Chu khịt mũi: “Tình hình như vậy rồi chẳng lẽ chú lại không buông tha cho cháu sao? Chẳng lẽ chú là người hay áp bức cấp dưới lắm sao? Cùng lắm nếu cấp trên khiển trách xuống dưới, chú sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ồ, được ạ!”
Nhạc Ngưỡng trong lòng hét lên kích động, phải biết rằng, từ khi cô bắt đầu công việc cảnh sát tới giờ chưa từng có kỳ nghỉ phép dài như lần này, thật là mừng quá!
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn phải kiềm chế cảm xúc của mình.
Vì vậy, cô bình tĩnh gật đầu: ” Nếu như vậy, buổi chiều cháu liền nộp đơn.”
“Ừm, lát nữa chú sẽ liên lạc với bố mẹ cháu, còn nữa Tiểu Từ, nếu không có gì cháu ở đây chăm sóc …”
“Không cần, cháu sẽ chăm sóc cô ấy, mọi người cứ đi làm đi, đừng chậm trễ công việc.”
Lão Chu còn chưa có nói xong, Trần Bạc Viễn từ ngoài cửa đi tới, ngắt ngang lời.
Tiểu Từ cùng lão Chu há hốc mồm, nhìn nhau, gật đầu đồng ý: “Được rồi, vậy Nhạc Ngưỡng phiền huấn luyện viên Trần chiếu cố, chú cùng Tiểu Từ về đơn vị trước. Còn một đống công việc cần phải giải quyết!”
Đột nhiên ở một mình với Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng thực sự cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái. Đặc biệt vừa rồi sự lo lắng, hốt hoảng của Trần Bạc Viễn khiến cô rất sốc.
Nhưng bây giờ anh ấy trông rất bình thường.
“Em có muốn ăn chút gì không?”
Trần Bạc Viễn lấy một chiếc ghế tới đặt cạnh bên giường của Nhạc Ngưỡng rồi ngồi xuống. Anh vẫn đang mặc trang phục của Xạ Kích Quán, bởi vì hôm nay họ tổ chức dã ngoại bắn súng, vì vậy đều là áo đen, quần đen và giày cao cổ cùng với mái tóc ngắn của anh trông đặc biệt năng động.
Hơn nữa thân hình anh cao lớn, tỷ lệ hoàn hảo, trông vô cùng nam tính và đẹp trai.
Bất giác, Nhạc Ngưỡng có chút thất thần, không thể không nói Trần Bạc Viễn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy, anh sở hữu hết thảy những tiêu chuẩn mà cô thích.
Trần Bạc Viễn thấy Nhạc Ngưỡng không có trả lời, đến gần nghiêm túc gọi một tiếng: “Nhạc Ngưỡng.”
Nhạc Ngưỡng trong nháy mắt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
Bắt gặp ánh mắt có phần ngây ngốc của cô, Trần Bạc Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Em làm việc đều liều mạng như vậy sao?”
Nụ cười của anh dịu dàng và ấm áp, giống như ánh nắng xua tan cái lạnh của mùa đông, cứ thế lặng lẽ chiếu vào trái tim Nhạc Ngưỡng. Trái tim rung lên một nhịp, hai tai không tự chủ bất giác đỏ lên.
Rất nhiều năm trước, Nhạc Ngưỡng cũng là bị nụ cười này hớp hồn, đến mức ngây thơ mơ tưởng đến việc được ở bên anh, chẳng sợ việc anh phải nhập ngũ, cho dù là học đại học, cũng tình nguyện giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đợi anh trở về.
Sự quyến rũ chết tiệt này thực sự khiến người ta bị mê đắm, làm rối loạn tâm trí.
Vì vậy Nhạc Ngưỡng không nhịn được hỏi anh: ” Trần Bạc Viễn, anh đối với phụ nữ đều tươi cười như vậy sao?”
Đoạn đối thoại khó giải thích này khiến nụ cười của Trần Bạc Viễn dần tắt, thậm chí còn xuất hiện nghi vấn: “Hả?”
Thấy anh vẫn chưa hiểu chuyện, Nhạc Ngưỡng chỉ gầm nhẹ: “Tôi nghĩ là đàn ông không cần quá nhiệt tình như vậy. Nếu anh cười như thế này với mọi phụ nữ, sẽ gây ra rất nhiều chuyện hiểu lầm, rắc rối không đáng có? Anh không phải là đang tìm kiếm đối tượng kết hôn sao? Vì thế giữ nụ cười ấy lại cho vợ tương lai của anh thôi. Đừng có tùy tiện mang đi trêu ghẹo khắp nơi. “
“Nhạc Ngưỡng, em đang nói gì vậy? Em cho rằng anh đang quyến rũ em sao?”
“Quyến…… Quyến rũ? Này…… Đây là lời anh nên nói với người bệnh sao?”
Nhạc Ngưỡng thiếu chút nữa tức giận không kìm chế được lời nói.
Anh quan tâm em, hỏi han em, đây là quyến rũ sao?
Nhạc Ngưỡng ngẫm lại, xem ra đúng là không phải như thế.
Lúc này, cả hai đều cảm thấy một bầu không khí khác thường, dường như toát ra một tia ái muội, nhưng lại không nắm bắt được cũng không thấy được.
Nhạc Ngưỡng cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang nhảy loạn lên, lúc này, cha mẹ Nhạc Ngưỡng vội vàng chạy tới bệnh viện, sốt sắng mà đẩy cửa phòng bệnh: ” Ngưỡng Ngưỡng?”
Trần Bạc Viễn lễ phép từ ghế trên đứng lên chào họ một câu: “Chú, dì”
“Viễn Viễn cũng đây à? Đứa nhỏ này, vất vả cho cháu rồi!”
Lộ Tĩnh Chi vui mừng nói một câu, sau đó chuyển sự chú ý sang tới Nhạc Ngưỡng, xác định cô chắc chắn không có chuyện gì mới bắt đầu dạy dỗ.
Nhạc Ngưỡng kiên nhẫn ở một bên nghe, một câu cũng không phản bác, bởi vì cô biết lúc này Lộ Tĩnh Chi có mắng mỏ hay trách cô cũng đều là bởi vì lo lắng cho cô, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc sau hoạn nạn này.
Bởi vì còn ông Trần ở nhà, cho nên Trần Bạc Viễn không ở phòng bệnh lâu.
Nhưng kể từ khi ông Trần chuyển về đây, tâm trạng của ông tốt lên rất nhiều, mặc dù ban ngày Trần Bạc Viễn không ở bên chăm sóc, ông cũng có những người bạn cũ cùng chơi cờ, xem TV, đánh bài, cuộc sống rất nhàn nhã.
Trần Bạc Viễn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nhạc Ngưỡng gặp tai nạn ô tô, Lão Chu vô tình nhắc đến chuyện này với vợ khi đang ăn cơm ở nhà, vừa lúc con gái Chu An Bình ở đó cũng nghe thấy, lập tức lo lắng từ trong phòng chạy ra hỏi: “Bố, chị Nhạc Ngưỡng không sao chứ?
“Hiện tại không sao, con