dit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Ảnh: Pinterest
“Có cái rắm! Những chuyện đó không phải qua từ lâu rồi hay sao?”
Nhạc Ngưỡng theo bản năng phản bác lại câu hỏi của Dư Lộ, mà Dư Lộ và Lý Thư Hồng hai người nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý. Cuối cùng Dư Lộ gật gật đầu lên tiếng: “Nếu cậu không còn thích cũng tốt, không giấu gì cậu, trước đây mình cũng có dò hỏi qua Trần Bạc Viễn, mình hỏi anh ấy nghĩ gì về cậu. Anh ấy nói vẫn luôn coi cậu như em gái, thật sự không có chút tình yêu nam nữ nào cả, cậu nếu là không còn thích nữa thì không có việc gì, bằng không sẽ lại tổn thương, cô nương ạ.”
“Bỏ đi, mình cũng không trông mong là anh ta sẽ thích mình.”
Có thể lúc tình cảm mới chớm nở, cô đã nghĩ rồi Trần Bạc Viễn sẽ thích cô giống như cô thích anh, nhưng cuối cùng tất cả là do cô ảo tưởng, do cô đã quá ngạo mạn.
Trần Bạc Viễn coi cô như em gái, điều này không cần mọi người nói, tự cô cũng biết từ lâu.
Nhưng cô vẫn rất tức giận, cô cảm thấy Hạ Nhiễm Nhiễm đúng là không có mắt nhìn.
Ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng vẫn đợi Trần Bạc Viễn đến đây, không ngờ anh vẫn không đến, cuối cùng cô không nhịn được, nhân lúc Lộ Tĩnh Chi đưa cơm tới bèn hỏi: “Mẹ, Trần Bạc Viễn đâu? Sao ba ngày nay con không thấy anh ấy? “
Lộ Tĩnh Chi ngẩn ra, cảm thấy cũng không thể giải thích được với Nhạc Ngưỡng: “Viễn Viễn cũng có chuyện riêng của nó, con đừng có đòi hỏi nhiều. Nó ở bên chăm sóc con hai ngày đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ con muốn ngày nào nó cũng phải kè kè ở bên cạnh chăm con?”
Nhạc Ngưỡng bị mẹ nhắc nhở, mới chợt bừng tỉnh.
Mẹ nói cũng đúng, Trần Bạc Viễn lại không phải một kẻ thất nghiệp lang thang, anh còn có công việc của mình.
Nhưng cũng không tới mức mấy ngày liền không thấy mặt?
“Gần đây Viễn Viễn khá bận, mẹ đoán lần trước nó có hiểu lầm gì đó với Nhiễm Nhiễm. Hôm nay, gia đình Nhiễm Nhiễm lại hẹn gặp và nói rằng họ muốn dùng bữa cùng Bạc Viễn. Họ có lẽ có cảm tình với thằng bé.”
Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng bực bội nói: “Hạ gia này rốt cuộc muốn như thế nào? Thích đùa giỡn sao? Trước đó không phải còn nói Trần Bạc Viễn nhạt nhẽo, không có gì nổi bật, coi thường sao? Như thế nào lại lật mặt nói muốn gặp mặt dùng cơm? Hay là biết anh ấy là người có tiền có sự nghiệp liền đổi ý?”
Nhạc Ngưỡng đột nhiên cao giọng khiến Lộ Tĩnh Chi giật mình: “Con bé này! Bộ muốn hù dọa mẹ hết hồn sao? Gia đình bọn họ thế nào chúng ta cũng không biết nhưng Viễn Viễn trong lòng nó tự hiểu rõ.”
“Chuyện này cứ như trò đùa vậy!”
Nhạc Ngưỡng cũng không biết tại sao tự nhiên bản thân lại tức giận, đặc biệt là khi nghe được Trần Bạc Viễn còn đồng ý đi gặp mặt gia đình đó, trong lòng cô càng có khúc mắc, hận không thể mắng cho Trần Bạc Viễn một trận!
Nếu Hạ Nhiễm Nhiễm đã coi thường anh, sao còn đồng ý đi để mất mặt, chẳng lẽ không có Hạ Nhiễm Nhiễm thì không thể kết hôn với ai khác sao?
Nhưng cô cảm thấy mình không có đủ tư cách này, có rất nhiều lần cầm lấy di động muốn gọi điện giáo huấn Trần Bạc Viễn, nhưng lần nào cũng bực bội rồi lại đặt máy xuống.
Đến tối cô không tài nào ngủ được.
Ở trong phòng bệnh cả ngày vô cùng khó chịu, vì vậy Nhạc Ngưỡng tốc chăn bước ra khỏi phòng, đi dạo ngoài hành lang.
Thỉnh thoảng có bệnh nhân qua lại trên hành lang, mùi nước sát trùng của bệnh viện rất khó chịu, vì vậy Nhạc Ngưỡng bước tới chỗ cửa sổ sát đất bên kia, nhìn thấy một ban công thông thoáng của bệnh viện.
Cửa sổ trong bệnh viện có chốt đặc biệt, nếu không có kỹ năng nhất định không thể mở được vì để đề phòng một số bệnh nhân nghĩ quẩn mà nhảy xuống. Đương nhiên, ban công lộ thiên rộng lớn như vậy phải đóng cửa không cho người ra. Nhạc Ngưỡng cũng không nghĩ tới chuyện mở nó ra, mà cô chú ý tới lớp tuyết trắng dày trên ban công qua cửa kính đó.
Hôm nay tuyết rơi, những chỗ khác tuyết cũng đã tan, nhưng ban công rộng lớn này lại trắng xóa vì không có ai đi lại.
Cô đứng nhìn một lúc, định rời đi thì chợt thấy cửa kính không khóa, cô đưa tay đẩy cửa kính ra một cách dễ dàng.
Giờ phút này, cánh cửa giống như cánh cửa đến một thế giới mới, tuy rằng từ bên ngoài thổi tới một trận gió lạnh nhưng cũng khiến cho Nhạc Ngưỡng cảm thấy sảng khoái. Cô ở trong bệnh viện năm ngày cũng chưa có ra ngoài, bây giờ mới nhìn thấy lớp tuyết dày này, Nhạc Ngưỡng trong lòng vui sướng, đi tới một chỗ khác trên hành lang bên cạnh không có tuyết rơi.
Mặc dù trời lạnh nhưng tâm tình Nhạc Ngưỡng vẫn vô cùng thoải mái, mấy ngày vẫn luôn ở trong phòng bệnh ngột ngạt, tâm tình có chút khó chịu, giờ bị gió lạnh thổi qua, khắp người như bừng tỉnh, năng lượng dồi dào.
Cô hà hơi, lấy điện thoại di động trong túi ra, có hứng bật một bản nhạc nhẹ nhàng tình cảm, trong bầu không khí đầy tuyết này thật là xúc động.
Lúc này, WeChat thông báo có tin nhắn, là của Dư Lộ thông báo một tin: “Báo cáo! Trần Bạc Viễn hình như sẽ kết hôn với Hạ Nhiễm Nhiễm.”
Nhìn thấy dòng chữ này, Nhạc Ngưỡng tròn mắt ngỡ ngàng, sống lưng lạnh băng. Cô cố điều chỉnh tâm trạng, gõ phím trả lời lại: “Chuyện là như thế nào?”
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Dư Lộ trả lời, Nhạc Ngưỡng cũng không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gọi điện hỏi: “Không phải lúc trước Hạ Nhiễm Nhiễm nói không thích Trần Bạc Viễn sao? Sao bây giờ lại thế? Còn Trần Bạc Viễn nữa, chẳng lẽ anh ta không quan tâm trước đó Hạ Nhiễm Nhiễm đã coi khinh mình? Vì cái gì mà bỏ qua tất cả để kết hôn? Tự tôn của anh ta đâu mất rồi?! “
Dư Lộ bị một loạt câu hỏi dồn dập của cô làm cho choáng váng, chờ Nhạc Ngưỡng dừng lại mới đáp: “Mình nghe mẹ nói vậy. Nhạc Ngưỡng, cậu bình tĩnh đã. Có lẽ lần gặp trước của bọn họ thật sự có hiểu lầm gì đó. Dù sao, Trần Bạc Viễn ngày nào cũng tới bệnh viện thăm cậu. Lúc đó, cậu trực tiếp hỏi sẽ rõ thôi. “
“Hỏi cái rắm, ba ngày rồi không có tới!”
Nhạc Ngưỡng không biết tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy, nhưng sau khi cảm nhận được sự im lặng của Dư Lộ, cô nhận ra mình đã nói hớ, ngượng ngùng chữa thẹn nói vài câu về việc Trần Bạc Viễn bị coi thường. Lý do cô tức giận là do Hạ Nhiễm Nhiễm không biết nhìn người chứ không có ý gì khác.
Dư Lộ trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không tiện phản bác, ngược lại nhắc nhở nhẹ nhàng: “Mình thấy, nếu thật sự coi trọng, cảm thấy thích hợp thì cho dù có hiểu lầm cũng đâu có sao? Cùng lắm thì da mặt dày đi giải thích rõ ràng là được rồi. Trai chưa