Có quỷ mới biết tại sao anh lại ở đây, bây giờ cũng không có thời gian để bọn họ suy nghĩ nữa. Một đám người cầm gậy men vào căn phòng, đạp mở cửa, mùi khó hôi tanh bên trong ập vào mặt, bên trong căn nhà nhỏ tối đen cái gì cũng nhìn không rõ.
Nhạc Ngưỡng hô lên vài tiếng, khống chế mấy con nghiện kia lại, đặc biệt là mấy người trẻ phụ trách bên khu Thanh Hà, xông lên phía trước áp chế mấy người kia.
Nhìn đoàn cảnh sát tới, đám lưu manh mặt mũi trắng bệch, bọn họ không lực đánh trả, chỉ có thể thành thật ngồi xổm xuống đưa tay ôm đầu. Nhạc Ngưỡng lục soát hiện trường, dựa theo lưu trình, nên làm gì thì làm theo như vậy.
Mấy tên hút thuốc phiện kia xanh xao gầy guộc, đầu tóc năm sáu màu giống như xu hướng của cả chục năm trước vậy, thật khiến người ta đau mắt mà.
Tiểu Từ ở bên cạnh vỗ vỗ vai Nhạc Ngưỡng nhắc nhở, “Chị Nhạc Ngưỡng, không phải trước đó lão Chu đã nhắc nhở rồi sao?”
Qua lời nhắc tỉnh ấy, Nhạc Ngưỡng nhớ ra rồi, trước khi bọn cô đến đây lão Chu có nhắc nhở qua, ở trong đây có một người tên là ‘Trâu Chính’, cần phải do chính tay cô áp giải đến cho lão Chu thẩm vấn, sau đó đưa đến trại cai nghiện.
Sau đó Nhạc Ngưỡng quét mắt qua đám người kia, hỏi, “Ai là Trâu Chính?”
Ban đầu không có ai đáp lại, mãi đến khi âm thanh đạp chân lên bàn của người phụ trách bên Thanh Hà vang lên mới có người hoang mang rối loạn chỉ về phía một tên mắt không chớp chút nào ở trong góc.
Nhạc Ngưỡng ra hiệu bảo Tiểu Từ đưa hắn qua, “Đưa hắn lên xe đi, cậu gọi điện thoại cho lão Chu, xem có muốn đến sở một chuyến không, nếu như không đến tôi sẽ trực tiếp nhét hắn vào trại cai nghiện.”
Nhạc Ngưỡng không nghĩ tới việc lăn lộn tới lui, như vậy quá phiền phức, dù sao kết cục đều là đưa tới trại cai nghiện, sớm muộn đều như nhau, cũng mặc kệ không cần quan tâm hắn và lão Chu có quen biết từ lâu hay không.
Tiểu Từ trực tiếp nhận mệnh lệnh vội vàng gật đầu, đem người kia đến xe ở bên ngoài căn nhà, sau đó gọi cho lão Chu.
Ngay sau đó nói cho Nhạc Ngưỡng, “Chị Nhạc Ngưỡng, lão Chu nói anh ấy lập tức tới.”
Nhạc Ngưỡng ngẩn người, “Hắn muốn đến ư?”
Nhìn thấy tiểu Từ gật đầu, Nhạc Ngưỡng trừng mắt lên, rõ là muốn đến đây mà còn bắt cô phải chạy một chuyến! Thật đúng là!
Ngay thời điểm cô cùng người phụ trách bên Thanh Hà thảo luận nên đưa đám người kia đến sở nào, Trần Bạc Viễn bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy mặt anh đầy ý cười rồi đưa cho người phụ trách bên Thanh Hà điếu thuốc.
Nhạc Ngưỡng nhíu mày, vô ý thức hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
“Ồ, lão Chu không nói cho cô sao? Huấn luyện viên Trần cùng tham gia lần hành động này của chúng ta.”
Nói cái gì vậy? Nhạc Ngưỡng nhất thời nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy nhiều người như vậy đang ở đây, cảm thấy có những vấn đề không tiện hỏi, vì vậy cô đè ép những lời nói và những cảm xúc đột ngột kia xuống, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Tâm tình cô không thoải mái mà nhìn chằm chằm vào tên Trâu Chính đang ngồi trên xe kia, nhìn thấy anh là sợ hãi rụt rè, Nhạc Ngưỡng bất giác buông một câu, “Tôi nói này, bọn anh êm đẹp làm người thì không làm, đi làm súc sinh hút thuốc phiện làm cái gì chứ?”
Lời nói vừa dứt, tên kia mặt mũi ủy khuất nâng đôi tay đang bị còng lên, dè dặt hỏi, “Cô cảnh sát à, tôi đau bụng lắm, cô có thể cho tôi đi cái kia một chút được không?”
Nghe vậy gương mặt Nhạc Ngưỡng không khỏi lộ ra thêm vài phần ghét bỏ, nghĩ rằng hắn còn có ý đồ khác, hung hăng buông một câu, “Nhịn xuống cho tôi!”
Không nghĩ tới tên kia còn thả vài tiếng rắm, dùng âm thanh nức nở cầu xin, “Tôi nói thật, cầu xin cô, nếu như vẫn cứ không đi cái kia tôi liền ra mất, xe của cảnh sát các cô còn muốn dùng nữa hay không?”
Con mẹ nó!
“Tiểu Từ!”
Nhạc Ngưỡng nâng giọng gọi một tiếng, âm thanh lửa giận ngập trời này đã thu hút sự chú ý của mọi người, Tiểu Từ vội vã chạy đến, chỉ thấy Nhạc Ngưỡng lùi cách tên kia vài bước nói, “Hắn muốn đi đại tiện, cậu đưa hắn đi.”
“A?”
Vẻ mặt tiểu Từ khó xử, nhưng lại không dám trái lệnh lệnh, đành phải nghẹn khuất đem người kia kéo xuống xe. Ai mà biết tên kia lại giãy dụa gào lên, “Tôi nhịn không nổi rồi, nhịn không nổi rồi, liền ra đây, liền ở đây!”
Nói rồi cũng không quan tâm đến người ở hiện trường nữa, liền tụt quần mà ‘thuận tiện’, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, không ngờ kéo xong hắn liền xoay người, hắn bốc một đống nhét đầy miệng mình! Vừa chạy vừa ăn.
“Mẹ nó, đồ thần kinh nhà hắn, lập tức bắt hắn lại cho tôi!”
Nhạc Ngưỡng lập tức đi lên, vừa tóm được cánh tay hắn thì phát hiện toàn thân hắn đầy ph**, thiếu chút nữa là nôn ra, tay kia lập tức thu lại.
Mà đúng lúc này, cô chỉ cảm thấy có một bóng người chạy bay qua, như sét đánh không kịp che tai mà đá vào lưng tên kia, một giây sau liền nghe thấy tiếng hét của tên Trâu Chính kia, hắn trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, đau đớn đến nỗi nhất thời không bò dậy nổi. Chính là vào lúc này, những nhân viên khác vây quanh, chặn đường đi của hắn.
Nhưng mà mùi hôi thối khiến người ta không cách nào lại gần, Nhạc Ngưỡng nghiêng đầu nhìn, phát hiện người đá hắn lại chính là Trần Bạc Viễn.
Thấy hắn với bộ dạng bò dậy không nổi, Nhạc Ngưỡng lúc đó đổ mồ hôi. Bị Trần Bạc Viễn đạp một nhát, mà cũng không có nhẹ nhàng gì. Dù sao anh cũng nhập ngũ mười bốn năm, là đặc binh xuất ngũ…
Nhưng ngàn vạn không thể đạp chết hắn được!
Nhạc Ngưỡng cả kinh một phen, chịu đựng sự hôi thối vội vàng tiến về phía trước xem xét, nhìn thấy tên Trâu Chính vẫn còn sống, trong lòng mới thả lỏng. Cô xem xét trái phải một chút, nhìn thấy vòi nước ở giữa sân, lập tức vặn vòi rồi đem qua, xịt về phía tên Trâu Chính kia, vừa dội nước vừa mắng, “Con mẹ nó ông là chó à? Chó có ăn cứt còn sạch sẽ, còn ông, cả một thân toàn cứt!”
Tên này còn hoang tưởng có thể dùng cách ngu si này để thoát chạy, đúng là phế vật!
Vừa phun một chút Nhạc Ngưỡng đã đưa vòi nước cho Tiểu Từ, còn mình đi đến bên cạnh lập tức liên lạc với trại cai nghiện.
Nhưng không ngờ rằng trại cai nghiện bên kia trực tiếp từ chối! Lý do chính là không nhận người ăn phân, trước khi cai nghiện phải xử lý bệnh thần kinh đã.
Cả đầu Nhạc Ngưỡng đầy