Edit: Phong Tâm
Beta: Đá Bào
Bất giác, anh nhớ đến nhiều năm về trước. Cũng là chiếc ghế ấy, cũng là nhóm người ấy, khi nhàn rỗi bọn họ sẽ tụ tập lại đánh bài tiêu khiển, mà đám trẻ Nhạc Ngưỡng tùy ý chơi đùa ở bên cạnh, có lúc còn được nhận lì xì nữa.
Lúc ấy Trần Bạc Viễn vô cùng ngưỡng mộ đám nhóc ấy, nếu như bản thân không phải là được nhặt về, nếu như bản thân tuổi nhỏ hơn một chút, vậy liền đã có thể không chút cố kỵ chơi đùa cũng bọn họ rồi.
Anh vẫn còn nhớ, khi đó Nhạc Ngưỡng vẫn luôn lôi kéo anh đến chơi cùng với bọn họ, nhưng mà Trần Bạc Viễn đều từ chối, tuy nhiên lúc ấy trong lòng anh có biết bao khao khát muốn cùng chơi với bọn cô, cũng chẳng sợ mình lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều.
Bức họa của nhiều năm như vậy, cảm giác chỉ trong một cái chớp mắt, liền tới hôm nay.
Tất cả đều quen thuộc như thế, nhưng dường như tất cả lại có sự thay đổi lặng lẽ.
Anh thu liễm lại cảm xúc, hai tay đút vào túi quần, dần dần bình phục lại cảm xúc rồi đi đến phía bên này.
Dì cả của Nhạc Ngưỡng liền đã nhìn thấy Trần Bạc Viễn, mấy ngày trước Trần Bạc Viễn trở lại bà con chưa gặp qua, chỉ nghe thấy hàng xóm bọn họ nói, hôm nay vừa gặp, bài trên tay đã buông xuống, vội vã đi về phía trước kinh ngạc hô lên, “Viễn Viễn đấy ư?”
“Dì à.”
Ngay sau đó các dì còn lại cũng không hẹn mà cùng quay đầu lại, mặt đều là kinh ngạc, nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đi đến, sôi nổi cảm thán, “Viễn Viễn về rồi đấy à? Cũng đã nhiều năm không gặp con rồi!”
“Viễn Viễn cũng đã thành đàn ông trưởng thành rồi! Thật có soái khí mà!”
Ở đây Trần Bạc Viễn bị các dì tra hỏi thì ở bên kia Nhạc Ngưỡng đang nằm trên sô pha, dang chân dang tay chơi với chó. Hai con chó này là do Nhạc Nho năm nay nhận về nuôi, nghe nói là sau khi chia tay, bạn gái cũng không cần nên hắn phải nuôi.
Khi đó cô còn cười nhạo hắn tuổi tác vẫn còn trẻ mà đã bị phụ nữ bỏ rơi, thành bố già không thể không chăm sóc con cái.
Mà bố Nhạc đang đeo kính lão hát karaoke ở điện thoại, năng lượng ấy còn máu lửa hơn cả thời còn trẻ đến KTV hát nữa. Nhạc Ngưỡng nhìn thấy vậy không quên trêu chọc một tiếng, “Hay là bố của con mở một kênh phát trực tiếp trên mạng hát hò đi, không chừng hát thành hot mạng rồi mở rộng thị trường là có thể nuôi con cả đời được rồi.”
“Nói cái gì vậy? Con cũng từng này tuổi rồi còn trông cậy bố mẹ nuôi con sao?”
Mẹ cô bê một đĩa rau, mặt đầy ghét bỏ đi đến, Nhạc Ngưỡng cười ha ha phản bác: “Con từng này tuổi thì sao? Còn sợ đến khi con năm, sáu mươi tuổi rồi trước mặt bố mẹ vẫn là đứa bé ấy!”
“Đồ ba hoa.”
Nhạc Ngưỡng cười hì hì nhún vai, nhấc chú chó sang một bên, trong lúc nhìn đến bàn ăn có rất nhiều món ngon liền hỏi, “Không phải Nhạc Nho bảo hôm nay tăng ca không về ăn cơm sao? Ba người chũng ta có thể ăn hết nhiều như vậy sao?”
Gà hầm, cá luộc, canh mực, sườn rán, thịt kho, hàu xào…mấy món tủ của mẹ cô đều đã bày lên rồi, không biết còn tưởng hôm nay là ngày gì đặc biệt đấy chứ!
Nhưng mà mẹ cô đi vào bếp đã không nghe thấy cô hỏi rồi, mà bố cô thì đang đeo tai nghe đắm chìm trong karaoke của mình, không có ai để ý đến cô cả.
Cho đến khi cô đột nhiên nhớ đến một chuyện liền đi đến dựa vào cửa phòng bếp hỏi mẹ mình một câu: “Mẹ, mẹ biết chuyện Trần Bạc Viễn đã có con rồi chưa?”
Mẹ cô ngẩn người, vẻ mặt mơ hồ nhìn cô, “Viễn Viễn đã có con rồi ư? Không có khả năng đâu.”
“Chính anh ta nói với con đó! Anh ta đã có con rồi, người này quả thực là có vấn đề rồi, mẹ nói xem anh ta có thời gian kết hôn sinh con, sao lại không có thời gian về thăm lão Trần chứ? Hai năm nay sức khỏe của lão Trần không tốt như vậy, trong nhà cũng không có người chăm sóc, anh ta là người duy nhất lão Trần nuôi dưỡng vậy mà cũng không về nhà một chuyến, lòng lang dạ sói mà!”
Nhạc Ngưỡng tức giận lên tiếng, bị mẹ cô ngắt lời, “Con đừng nói Viễn Viễn như vậy, thằng bé là đứa trẻ tốt, không phải đã bộ đội đặc chủng như thằng bé không thể tùy ý ra ngoài được, gánh vác cơ mật quốc gia, con tưởng giống con à, hơi một chút là xin nghỉ.”
“Ấy, đang êm đẹp sao mẹ lại trút lên người con vậy? Con là kiểu người tùy tiện xin nghỉ sao? Con vô cùng chuyên nghiệp đó! Tối qua con còn bắt được đám nghiện ăn phân đấy, chút nữa thì dính đầy mặt, thật ra công việc này của con đầy tính nguy hiểm.”
Vừa nghe mấy lời này, mẹ cô liền phụt cười, “Ăn phân?”
“Đúng vậy, hắn bốc một nắm phân nhét vào miệng, ngăn cũng không ngăn được!”
Nhìn Nhạc Ngưỡng chuyên tâm mô phỏng lại động tác ấy, mẹ cô cười không thể đứng thẳng lưng lên được, “Được rồi được rồi, con đừng có làm mẹ buồn nôn, con nói xem cái người đó gì không ăn, lại đi ăn phân chứ.”
“Đúng thế, đầu óc có bệnh. Những kẻ nghiện hút như vậy đều không phải là người bình thường, một khi nhiễm ma túy thì coi như hỏng luôn rồi! Vì vậy chân ái sinh mệnh thì nhất định phải tránh ma túy!”
Nhạc Ngưỡng vô cùng long trọng mở miệng, chính là ở lúc này chuông cửa vang lên. Nhạc Ngưỡng tưởng là Nhạc Nho, vì vậy mặt không kiên nhẫn đi đến mở cửa, miệng vẫn đang hùng hùng hổ hổ, “Không phải em nói là phải tăng ca sao? Sao bây giờ lại…….”
Lời vẫn chưa nói xong liền đã thì gương mặt đầy ý cười của Trần Bạc Viễn đã lọt vào mắt cô rồi.
Nhạc Ngưỡng lập tức dừng lời nói, một mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía anh: “Sao anh lại đến đây?”
Mẹ cô ở phía sau ngạc nhiên nói, “Viễn Viễn đến rồi à, mau vào nhà, mau vào nhà đi, cơm sắp nấu xong rồi, con đợi một chút ha.”
Hai con chó của Nhạc Nho dường như không xa lạ với Trần Bạc Viễn, anh vừa đi vào nhà chúng nó liền vẫy đuôi sủa hai tiếng, như thể đang chào đón anh vậy.
Nhạc Ngưỡng kiềm chế lại cảm xúc, để anh đi vào.
Sau khi vào nhà anh cởi áo khoác bên ngoài xuống, bên trong là chiếc áo len màu xám, nhìn rất ấm áp, tự nhiên mà thoải mái. Ánh mắt ôn hòa của anh cuối cùng rơi xuống chiếc quần ngủ hình hoạt hình Vương Tử* màu đỏ rực của cô.
* Hình hoạt hình Vương Tử: raw(旺仔), như hình bên dưới, nhưng mình không biết tên tiếng Việt là gì, ai biết chỉ mình với nha.
Khi cảm nhận được ánh mắt ấy, Nhạc Ngưỡng theo bản năng mà lùi lại vài bước, ngồi đến bên cạnh chiếc lò sắt, dùng thảm