Edit: Phong Tâm
Beta: Đá Bào
Ông Trần nghe theo tiếng gọi kia ngoảnh mặt lại, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng chạy như bay đến, nụ cười vui vẻ hiện lên trên khóe miệng ngay tức khắc: “Tiểu Nguyệt Nha đấy à, đã lâu không gặp con rồi.”
Ông Trần cười lên liền lộ ra hàm răng đã ngả vàng, giống như nhân vật trong bộ manga nào đó, vô cùng thân thiết.
Đã rất lâu Nhạc Ngưỡng không nhìn thấy ông Trần rồi, có chút nhớ ông, chạy đến bên cạnh ông đánh giá một phen: “Ông Trần, dạo này sức khỏe của ông sao rồi ạ?”
Ông Trần cười vỗ vỗ ngực: “Tốt chứ, rất tốt, Viễn Viễn đã trở về rồi, vẫn luôn chăm sóc ông.”
Lời nói vừa dứt, Trần Bạc Viễn xách hai cái túi lớn đi tới, khi nhìn Nhạc Ngưỡng cũng không quên lộ ra nụ cười trước sau như một: “Tiểu Nguyệt Nha đến rồi à? Bây giờ đang đi tuần tra sao?”
Nghĩ tới tối qua, Nhạc Ngưỡng nhẹ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa. Sau đó ánh mắt chuyển tới ông Trần, cười giúp ông đẩy xe lăn: “Ông Trần, con đưa ông vào trong nhé.”
Xem ra bây giờ Trần Bạc Viễn đã đưa ông Trần chuyển về nhà cũ rồi.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang mặc cảnh phục, hiển nhiên là đang làm việc, vì thế ông Trần cười haha hỏi một câu: “Tiểu Nguyệt Nha vẫn đang trong giờ làm việc đúng không. Đừng chậm chễ nhiều thời gian của con, đợi có thời gian đến nhà nói chuyện với ông nhé.”
Nhạc Ngưỡng lại trả lời: “Không sao ạ, con làm xong việc rồi, chút nữa sẽ về sở. Lúc nãy có một bà lão bị mất mấy đôi gà mái, con qua xem sự tình một chút.”
Nghe đến những lời ấy, Trần Bạc Viễn bất giác bật cười: “Chuyện nhỏ này bọn em cũng quản sao?”
Ánh mắt Nhạc Ngưỡng trầm xuống ngay lập tức, “Sao có thể coi như là chuyện nhỏ được chứ? Đây là chức trách của bọn tôi, bà lão kia sống đơn độc một mình, chỉ trông vào mấy đôi gà mái ấy đẻ trứng rồi để cho cháu trai cháu gái vào dịp tết này, kết quả lại lại bị tên trộm trộm mất rồi, tất nhiên là phải điều tra ra rồi giáo huấn hắn mới được! Ông Trần, ông nói xem có đúng không ạ?”
Nhìn tinh thần trọng nghĩa hùng hồn của cô, ông Trần gật đầu liên tục: “Ngưỡng ngưỡng nói đúng, loại người không tim không phổi đó, nhất định phải nghiêm trị.”
Vì vẫn đang trong giờ làm việc, Nhạc Ngưỡng cũng không tiện ở đây quá lâu, đưa ông Trần vào nhà xong định rời đi, có thời gian sẽ đến thăm ông. Trước khi đi, Trần Bạc Viễn hướng về phía hành lang gọi cô: “Ngưỡng Ngưỡng, tối nay có rảnh không? Nếu có đến nhà ăn một bữa cơm, bố anh cũng rất nhớ em.”
Nhạc Ngưỡng hừ một tiếng, nhắc đến ông Trần, cô vẫn ngoan cố cùng Trần Bạc Viễn bất hòa: “Để tôi xem xem đã, cũng không biết có việc gì không, nếu có thể qua tôi sẽ báo với anh trước.”
“Được, vậy anh sẽ chuẩn bị củ sen chiên, cà tìm nấu nồi đất mà em thích.
Cô nắm chặt hai bàn tay, tăng tốc rời khỏi nơi này.
Lần đầu tiên cô ăn củ sen chiên chính là do Trần Bạc Viễn làm. Trần Bạc Viễn lớn hơn bọn cô rất nhiều, vì thế rất ít đi chơi cùng bọn cô.
Trong trí nhớ, lúc Nhạc Ngưỡng cùng bọn Lý Thư Hồng đang chơi trò thám hiểm lỗ khoan thì Trần Bạc Viễn vẫn luôn một mình tĩnh lặng ở nhà làm bài tập, khi bọn Lý Thư Hồng chỉ biết đuổi nữ sinh vào nhà vệ sinh thì đã có nữ sinh đợi ở cửa nhà Trần Bạc Viễn tặng thư tình cho anh rồi.
Tự nhiên việc nấu cơm hay gì đó đều giỏi giang hơn bọn cô rất nhiều.
Thế nhưng bọn cô nấu cơm lại giống như chơi đồ hàng vậy, trong ấn tượng lúc nhỏ Nhạc Ngưỡng đã cùng bọn Lý Tử Hồng, Dư Lộ, Tôn Lãm đi đào giun ở hồ sen cạnh khu dân cư, rồi trộm rau ở vườn rau ngoài khu, sau đó ở bên cạnh hồ nhóm lửa thổi com. Lý Thư Hồng bởi vì mấy lần trộm bật lửa của bố, bị rượt đánh cả mấy con đường.
Nhưng Trần Bạc Viễn Thực sự là đi xuống bếp.
Lúc đó ông Trần xuống hầm mỏ thường không về nhà, Trần Bạc Viễn một ngày ba bữa đều là tự mình giải quyết. Cũng không biết là anh đã học nấu nướng từ đâu, vô cùng thuần thục.
Có một lần lúc Nhạc Ngưỡng đi qua nhà anh, từ cửa sổ ngửi thấy một mùi thơm nức, vì thế bò vào một bên gõ gõ cửa sổ nhà anh, vẻ mặt thèm thuồng nhìn chiếc nồi hỏi: “Anh Bạc Viễn đang nấu gì vậy? Thơm quá đi mất!”
“Củ sen chiên.” Trần Bạc Viễn vừa trả lời cô vừa đưa tay ra che mặt cô nói, “Hay là em đi vào nhà đi, đừng có đứng ở đây, cẩn thận dầu bắn lên mặt đó.”
Có được lời mời của Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng tung ta tung tăng lượn vào bếp nhà anh. Cô ở bên cạnh bê một chiếc đĩa sạch cho Trần Bạc Viễn, hai mắt phát sáng nhìn Trần Bạc Viễn đặt từng miếng củ sen vàng rụm vào đĩa, sau đó cô không chờ đợi nổi,vừa thổi vừa ăn.
Mùi vị giòn rụm của củ sen và thịt trộn lẫn vào nhau, nên ngoài bọc một lớn bột cùng vừa chín tới, Nhạc Ngưỡng vẫn luôn yêu thích không thôi, liên tục nói lớn: “Ngon quá, ngon quá đi mất! Em vẫn muốn ăn thêm nữa!”
Trần Bạc Viễn cười, bê chiếc đĩa đến bên cạnh cô: “Vậy em ăn nhiều một chút.”
Thế là anh tập trung chiên, cô tập trung ăn, đến khi tất cả đều chiên xong, trong đĩa chỉ còn lại vài cái vừa chiên xong. Nhạc Ngưỡng vô ý ợ no một cái, nhìn thấy trên đĩa chỉ còn vài cái, trên mặt có chút ngại ngùng: “Anh Bạc Viễn, thật xin lỗi, em…em ăn gần hết mất rồi, hay là tối nay anh qua nhà em ăn cơm đi! Mẹ em nấu xong ngay thôi.”
Trần Bạc Viễn chẳng tức giận chút nào, đem những cái còn lại đưa cho Nhạc Ngưỡng: “Anh nấu thêm món khác là được mà, nếu em thích ăn thì ăn nốt đi.”
“Thật không ạ?”
Nhạc Ngưỡng liếm liếm môi, cuối cùng cũng không thoát được sự cám dỗ của củ sen chiên, liền ăn nốt chỗ còn lại trong đĩa,
Kể từ khi đó, cô hoàn toàn yêu thích món củ sẽ chiên mà Trần Bạc Viễn là.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy không ăn rồi, đến mùi vị như thế nào cô cũng quên rồi.
Trở về đến sở Nhạc Ngưỡng tiếp tục công việc của cô, rất đáng tiếc, hôm nay cô không có thời gian đến nhà ông Trần ăn cơm rồi bởi vì chập tối nhận được một nhiệm vụ, buổi tối còn phải đi tuần ở phường Chi Lan kia.
Vì vậy cô gọi điện cho ông Trần trước.
Lần này là một vụ tranh cãi, hai người vì hai đồng tiền mà đánh nhau, người này nói có lý, người kia nói cũng có lý, cuối cùng đành phải đưa cả hai người về sở cảnh sát, thực hiện hòa giải trong một thời gian dài, mồm miệng Nhạc Ngưỡng cũng đã khô khốc rồi, hai người cãi nhau đến độ mặt đỏ tai hồng kia mới mỗi người chịu nhường một bước, hòa giải xong thì về đi ngủ!
Nhạc Ngưỡng kết án, ngửa đầu uống một lon nước lớn, sau đó lại không ngừng mắng rồi lái xe cùng đồng nghiệp đi đến phường Chi Lan.
Phường Chi Lan là tên gọi theo đường Chi Lan, bởi vì con đường đó đều là những quán bar lớn lớn nhỏ nhỏ, vì thế phải tăng cường lực lượng tuần tra, mỗi ngày đều điều người đến đây tuần tra,
Nói thật thì, tuần tra nhẹ nhàng hơn việc khuyên giải nhiều, Nhạc Ngưỡng thà rằng lên đường bắt trộm, cũng không muốn bà mà mẹ mẹ cùng người khác tranh luận, nhiều năm như vậy, cái tính cách này của cô chính