(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thanh toán, lúc Tô Bạch đi ra khỏi quán mỳ, dáng vẻ của hắn có chút thất tha thất thểu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa thủy tinh của quán mỳ, từ trên cánh cửa thủy tinh phản chiếu, hắn có thể nhìn thấy ẩn trong mắt mình là một tầng huyết sắc.Đây là khát vọng với máu, một loại theo đuổi huyết dịch.Hắn rất đói, hắn cần máu tươi để bổ sung.Trước đó, Sở Triệu lo lắng Tô Bạch bởi vì căn bệnh tâm lý, sau khi hắn về Thành Đô, hắn sẽ trở thành tên cuồng giết người, nhưng lo lắng của Sở Triệu có chút dư thừa, hoặc là nói gãi không đúng chỗ ngứa.Bởi vì hiện tại Tô Bạch có một đam mê mới, một đam mê còn đáng sợ hơn cả sở thích giết người.Hắn cần máu, máu tươi.Đây giống như một nhu cầu khi con người ta quá đói.Ở thời cổ đại, lúc đầu những người nông dân hiền lành chỉ biến bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, sau khi nạn đói xảy ra cũng sẽ cầm vũ khí nổi dậy, trở thành phản quân lưu dân, có thể ảnh hưởng đến căn cơ của quốc gia, như vậy có thể thấy được đối với một người, cảm giác đói bụng có thể đáng sợ và cấp bách đến mức nào.Trên thực tế, trong xã hội hiện tại, đã có rất ít người thực sự trải qua cảm giác đói bụng, bình thường cũng chỉ vì bận chút gì đó mà chưa ăn cơm, hoặc là vì giảm cân, khi cơn đói đã hoàn toàn giày vò thân thể của bạn, đồng thời lúc nó đánh thẳng vào lý trí, thật ra con người sẽ chẳng khác nào dã thú.Tô Bạch dựa vào trên vách tường, ngồi xuống.Ở trên con đường trước mặt hắn, đúng lúc có một người mẹ đang dắt tay cô con gái đi qua.Tô Bạch không kiềm lòng được, khẽ liếm môi, nhìn bắp chân dưới chiếc váy màu hồng của cô bé, gương mặt đáng yêu, cùng với mùi thơm của trẻ nhỏ, khiến cho Tô Bạch rùng mình một cái, hắn đứng lên, theo bản năng muốn đi theo sau hai mẹ con này, nhưng một giây sau đó, hắn hít sâu một hơi, lại ngồi xuống, đưa tay lên ôm đầu.Không được.Không được.Tuyệt đối không thể như thế.Tô Bạch cũng không biết mình đang kiên trì vì cái gì, thật ra lý trí của hắn đã càng lúc càng kém rồi.Tô Bạch đứng dậy đi trở về khách sạn, sau khi đi vào phòng của mình, hắn khóa kín cửa lại.- Máu, máu!Tô Bạch co quắp nằm trên giường, hắn khát vọng máu tươi, vô cùng khát vọng, nhưng hắn không biết trong thời gian ngắn, hắn có thể tìm ai để cung cấp máu cho mình, thứ đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là kho máu trong bệnh viện, nhưng hiện tại cho dù tìm quan hệ đi đường ngầm, cũng không phải là một lúc liền có thể lấy được, mà giết người…Trong đầu Tô Bạch lại hiện lên dáng vẻ của cô bé kia, hắn bỗng nhiên lắc đầu, không được, không được, không thể như thế.Lúc này Tô Bạch giống như một con nghiện đang lên cơn nghiện, cả người lăn đi lăn lại trên giường, đã không còn dáng vẻ lỗi lạc khi xưa, nước mắt chảy ra, vô cùng chật vật.Cuối cùng, sắc mặt Tô Bạch càng lúc càng trở nên dữ tợn. Hắn xông vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen ra, liều mạng tạt nước vào mặt mình nhưng vô dụng, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình trong gương, khóe miệng hắn đã lộ ra hai cái răng nanh.Vampire, hắn đã không khác gì Vampire.Lúc này, hai cánh tay Tô Bạch chán nản trượt xuống.Được rồi, hắn từ bỏ chống lại.Giống như đã quyết định xong mình muốn làm gì, cả người Tô Bạch trở nên bình tĩnh hơn, chính vì thế cảm giác đói bụng trong cơ thể hắn cũng bị áp chế xuống, bởi vì cảm giác đói bụng này đã hóa thành một loại bản năng.Lúc Tô Bạch mở cửa phòng, hắn cúi đầu, đúng lúc này bên ngoài có người từ trong hành lang đi tới, Tô Bạch vô thức đem cửa phòng mình đóng lại.- Đi vào đây.- Anh đưa tiền công trước cho em.- Chẳng lẽ anh còn lừa em? Hôm nay em không nhìn anh lái xe gì sao? Em không nhìn thấy trên tay anh đang đeo đồng hồ gì sao?Anh còn cần phải lừa chút tiền đó của em à? Chỉ cần em ngoan ngoãn, hầu hạ anh được dễ chịu, anh còn có thể bao em hết, hiểu không?- Còn nếu như em chọc anh đây không vui, em cũng đừng nghĩ đến chuyện sau này, em về trường học của mình, anh đi chơi của anh, anh đây chỉ quan tâm đến hứng thú, nếu không có hứng thú, còn chơi cái rắm!- Thật xin lỗi, anh Tăng,