Sau vài giây, đám yêu nhân này đều biến thành người bằng vàng, không kẻ nào có thể chạy trốn. Thực lực của Thuần Dương vẫn rất đáng sợ, vượt xa các tu sĩ Kim Đan bình thường khác. “Oa, công tử ca ca thật lợi hại!” Đây là lần đầu tiên đám trẻ con quanh đó nhìn thấy nhân vật lợi hại như thế, cả đám nhao nhao vỗ tay. Thuần Dương đắc ý tiện tay ném ra môt viên đan dược cho đám trẻ con để bọn họ cứu đứa bé gái sắp chết kia. “Mau về nhà đi thôi, đừng có ở lại xem náo nhiệt nữa.” Lúc này Thuần Dương cũng đã nhận ra xung quanh mình nồng đậm ma khí, phá hư linh khí ở đây một cách nghiêm trọng, rất không bình thường. Chẳng lẽ lời Truy Phong sư bá tiên đoán là thật? Thật sự có ma tướng hàng thế? Bên bờ ruộng cách đó xa xa, chẳng biết từ khi nào đã bốc lên một luồng khói đen nồng như mực tàu cuồn cuộn không dứt. Thuần Dương bắt kiếm quyết, trường kiếm sáng rực xuất hiện sau lưng. Hắn ta dẫm lên sống kiếm ngự kiếm phi hành bay lên xem xét tình hình. Lúc này, tên thủ lĩnh đội kỵ sĩ kia cũng đã đến hiện trường chuẩn bị nghênh đón ma tướng giáng lâm. Thuần Dương đến khiến cho gã cảnh giác. Gã thủ lĩnh kỵ sĩ sầm mặt lại, không chút chần chờ, thân thể khô gầy đột nhiên đội đất mọc lên lộ ra chân thân. “Kiệt kiệt kiệt, tiểu hỏa tử, bản lĩnh không tệ. Đám đồ đệ này của ta lại không chống nổi một hiệp của ngươi.” Thuần Dương ngự kiếm lơ lửng giữa không trung nói: “Ngươi là yêu nhân phương nào? Tới nơi hương dã này có mưu đồ gì?” Gã thủ lĩnh không ẩn giấu bản thân nữa: “Cửu Trảo Âm Ma chính là lão phu. Còn mưu đồ, nói cho ngươi cũng không sao, dù sao ngươi cũng không thể sống sót quay về được nữa. Hôm nay ma tướng Phi Thiên Khô Lâu hàng thế ở đây, chúng ta tới nghênh đón đấy.” Thuần Dương đã hiểu. Thì ra màn sương đen dưới kia đúng là ma chủng, là chất dẫn để cho ma tướng giáng lâm. “A, thì ra là thế. Vậy cũng thuận tiện cho bản công tử trừ ma vệ đạo.” Cửu Trảo Âm Ma cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi sao?” Lời còn chưa dứt gã đã xuất ra pháp bảo – Huyết Hồn Phiên. Gã múa cờ gọi ra vô số oan hồn lệ quỷ vây quanh Thuần Dương. Thuật điểm thạch thành kim của Thuần Dương không thể đối phó với ác quỷ. Cửu Trảo Âm Ma đắc ý: “Nghé con mới đẻ, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ông đây sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!” Thuần Dương cũng cười lạnh hỏi lại: “Chỉ bằng ngươi sao?” Thuần Dương khẽ động ngón tay, chuôi trường kiếm thứ hai bay ra từ sau lưng hắn ta. Thanh kiếm này trong vắt như nước hồ, sáng lóa chói mắt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy lôi quang lập lòe. Cửu Trảo Âm Ma thấy kiếm này mà sững sờ: “Thần kiếm Lôi Phạt sao?” Thuần Dương mỉm cười: “Xem ra yêu nhân ngươi cũng có mắt nhìn.” Dứt lời, hắn ta bóp kiếm quyết trường kiếm đột nhiên dựng thẳng chỉ trời, miệng lẩm bẩm. Một giây sau, không một dấu hiệu báo trước, một tiếng sét vang dội vang lên giữa thinh không, trời đất nặng trĩu, gió lớn ào ào. Cửu Trảo Âm Ma nhìn lên trời biến sắc hỏi: “Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật? Làm sao có thể!” “Yêu nhân, có thể hôi phi yên diệt dưới Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật cũng là vận may từ kiếp trước của ngươi đấy.” Thần kiếm trong tay Thuần Dương nhẹ nhàng bay múa, thiểm điện ngang dọc khắp nơi. Oan hồn lệ quỷ vây quanh hắn ta đều bị lôi điện đánh trọng thương kêu lên thê lương thảm thiết, hoặc là bỏ chạy tứ tán, hoặc là hồn phi phách tán. Huyết Hồn Phiên của Cửu Trảo Âm Ma bị Thuần Dương đánh tan trong chớp mắt. Cửu Trảo Âm Ma mặt xám như tro, không đoái hoài gì đến nhiệm vụ nghênh đón ma tướng nữa, vội hóa thành một làn khói đen chuẩn bị bỏ chạy. Tiếc là đã chậm. Một khi Thuần Dương sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật, vài dặm xung quanh đều trong phạm vi tấn công của hắn ta Cửu Trảo Âm Ma không bay được bao xa, thần kiếm trong tay Thuần Dương nhẹ nhàng chỉ một cái theo hướng gã bỏ chạy. Một đạo sấm sét chói mắt từ giữa không trung đánh xuống, tiếng sấm