Nhưng lúc đôi giản dài của gã sắp rơi xuống đầu Vũ Trần thì vỏ kiếm trong tay Vũ Trần đã điểm ngay yết hầu của gã, khiến gã không thể động đậy. Ra tay sau nhưng chiếm lợi thế trước1 Hộ vệ lớn tuổi này giật nảy cả mình. Kiếm nhanh quá! Gã thậm chí không thể thấy rõ Vũ Trần xuất thủ như thế nào. Vũ Trần lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải là lần đầu tiên ta giương oai ở Thiên Niên các và cũng chẳng phải là lần cuối cùng. Nếu không phải nể mặt lão chưởng quỹ của các ngươi, ta đã lấy cái mạng ngươi rồi." Trên mặt hộ vệ lớn tuổi chảy đầy mồ hôi, không dám động đậy, chiếc giản dài trong tay cũng rơi xuống dất, yết hầu phát ra những tiếcng "tạch tạch", chẳng thể thốt được nên lời. Bây giờ tính mạng của gã đang nằm trong tay Vũ Trần, gã quả thực đã bị doạ đến ngốc luôn rồi. Vũ Trần không hạ sát thủ với gã, cầm vỏ kiếm tiện tay đập lên mặt gã ta một cái, khiến gã bổ nhào xuống đất, sau đó hắn lớn tiếng quát. "Mai Lương Tâm, Mai chưởng quỹ, Mai lão đầu, có phải sau này ngươi không muốn hợp tác với Vũ Trần ta nữa không? Vậy giao tình giữa chúng ta dừng lại tại đây, ta sẽ đến Phượng Minh thương hội ở phố bên cạnh." Thanh âm từ lầu bốn truyền thẳng lên trên, xuyên thẳng đến lầu mười hai. Tại lầu mười hai, một lão đầu râu tóc bạc phơ đang tính sổ sách trong phòng thu chi, vừa nghe thấy tiếng nói này, ông ta liền đứng bật dậy, chạy bình bịch xuống dưới lầu, đến giày rơi mất cũng không thèm nhặt. Lão nhân này chính là lão chưởng quỹ của Thiên Niên các - Mai Lương Tâm. (1) (1) Lương trong tên của người này có nghĩa là lạnh lùng, nguội lạnh. Lão đầu này người cũng như tên, là một tên gian thương, chỉ cần tiền không cần lương tâm. Vũ Trần là khách hàng quen thuộc của ông ta. Vừa nghe đến hai chữ Vũ Trần, trong đầu Mai Lương Tâm liền hiện ra toàn là bạc trắng bóng. Biết Vũ Trần tới, ngay cả giày bị rơi mất ông ta cũng không thèm để ý, vội vàng chạy xuống dưới lầu đón hắn. "Ai da, Vũ công tử, không đón tiếp từ xa... A, Vũ công tử, ngài đang làm gì thế?" Mai Lương Tâm vừa xuống lầu đã nhìn thấy hai hộ vệ bị Vũ Trần đánh cho phải nằm đất. Vũ Trần lạnh lùng hỏi: "Mai lão đầu, gần đây Thiên Niên các thay hết toàn bộ hoả kế rồi à? Những hộ vệ này ta chẳng biết ai cả. Vừa rồi không cẩn thận nên phát sinh xung đột với bọn họ, đánh bọn họ phải nằm đất, không sao đấy chứ." Mai Lương Tâm cúi đầu khom lưng cười làm lành nói: "Ha ha ha ha, không sao không sao, không sao cả. Đám chó săn này có đánh chết cũng là đáng đời bọn họ. Để bọn họ quấy rầy Vũ Trần công tử là lỗi của ta, mời ngài lên lầu mười hai uống trà. Vũ Trần đi lên lầu với Mai Lương Tâm. Mai Lương Tâm vừa chào hỏi Vũ Trần vừa bảo người dâng trà cực phẩm lên. "Đây là Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn, được hấp thụ tinh hoa trên đỉnh núi, đã thành tinh rồi, người bình thường uống vào có thể kéo dài tuổi thọ. Trên đời này chỉ có sáu cây thôi, đây là cống phẩm hoàng gia đấy, mỗi năm chỉ có ba cân trà. Vũ công tử, ngài nếm thử xem." Vũ Trần bưng trà lên uống một ngụm, quả nhiên mùi thơm nồng đậm, linh khí dồi dào. "Trà ngon. Ai, Mai lão đầu, ông không uống à?" Mai Lương Tâm uống nước sôi trong chén: "Không nỡ uống. Thứ hàng này quá mắc. Ta thà tiết kiệm tiền, mua thêm vài toà nhà hoặc vài mảnh đất còn hơn." Vũ Trần biết, mặc dù Mai Lương Tâm có gia tài bạc triệu, nhưng ngày nào cũng mặc áo cũ, ăn cơm thô. "Ông quả thật là vắt cổ chày ra nước mà, đối với mình mà cũng keo kiệt như thế, không biết hưởng thụ, để dành nhiều tiền như vậy để làm gì." Vũ Trần cũng lười nhiều lời với ông ta, đi thẳng vào điểm chính: "Sao Thiên Niên các lại thay đổi nhiều vậy? Đám tiểu nhị cũ đâu hết rồi? Sao giờ bán hàng chỉ toàn là các cô nương thôi thế?" Mai Lương Tâm lộ ra một nụ cười khổ: "Bên trên chê ta già chứ sao. Trên đó phái một số người mới xuống, chuẩn bị bảo