Vũ Trần tiếp tục nói với giọng điệu bình thản. "11. Cố gắng đừng gây chuyện thị phi." "12. Chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức. Nếu kẻ khác đến gây sự với đệ, đệ cũng không thể làm mất mặt phái Tiêu Dao chúng ta được. Nói cách khác, ai dám chọc giận đệ, đệ cứ đánh chết hắn cho ta. Nếu đánh không lại cứ la lên, sư huynh đệ trên núi chúng ta và các đệ tử ngoại môn đều sẽ giúp đệ." Liễu Thiên Diệp: "Vâng." Vũ Trần: "13. Đây là trọng điểm. Đừng bao giờ có quan hệ gì với đám nữ nhân ở đỉnh Ngọc Nữ bên cạnh kia, cũng đừng chọc giận các nàng ấy. Lỡ có gặp trên đường thì cứ coi các nàng ấy thành không khí là được, đừng có đối đầu với các nàng ấy." Liễu Thiên Diệp ngoẹo đầu khó hiểu hỏi: "Không khí là cái gì?" Vũ Trần: "Chính là những đồ vật không có hình dạng." Liễu Thiên Diệp khẽ gật đầu: "Đệ rõ rồi." Vũ Trần: "Còn lại cũng không có gì quan trọng. Đợi lát nữa gặp sư phụ nhớ nói ngọt một chút. Lão gia hoả kia thích nhất là được người khác vuốt mông ngựa, lỡ như đệ vuốt cho ông ấy cao hứng, có khi cũng được thưởng một quả lôi phù cũng nên." Trong lúc nói chuyện, cả nhóm người đã đến cửa chính điện. Vũ Trần dặn dò hai sư đệ của mình là Tử Dương và Thuần Dương: "Các đệ mang tiểu sư đệ vào gặp sư phụ đi." Tử Dương cẩn thận hỏi: "Đại sư huynh, huynh không vào à?" Vũ Trần: "Ta không vào. Hôm qua, ta vừa mới cãi nhau với lão gia hoả kia xong, vẫn còn đang bực. Giờ mà gặp mặt có khi đánh nhau cũng nên." Liễu Thiên Diệp nghe thấy vô cùng kinh ngạc, âm thầm le lưỡi. Đại sư huynh lớn gan thật đấy, dám cãi nhau với cả sư phụ? Xem ra, địa vị của Đại sư huynh trong môn phái rất cao. Về sau phải cẩn thận hơn mới được. Sau khi Vũ Trần rời đi, Tử Dương và Thuần Dương bắt đầu quở trách Liễu Thiên Diệp. "Ai, Thiên Diệp à, đệ đúng thật là, hôm qua không phải chúng ta đã bảo đệ lên núi trước để đọc môn quy rồi à? Hại chúng ta bị trách tội." Liễu Thiên Diệp bày ra dáng vẻ đầy hối lỗi: "Xin lỗi hai vị sư huynh, vừa rồi làm liên luỵ hai huynh rồi. Đệ cảm ơn hai huynh đã đứng ra hoà giải trước mặt Đại sư huynh, nếu không, đệ chết chắc rồi." Ánh mắt vừa rồi của Đại sư huynh vô cùng kinh khủng, Liễu Thiên Diệp nhớ lại mà vẫn cảm thấy sợ hãi. Tu vi của Đại sư huynh chắc hẳn rất cao, vậy mà lại có ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người như thế. Kim Đan hậu kỳ? Nguyên Anh kỳ? Hay Hóa Thần kỳ đây? Trong lúc Liễu Thiên Diệp còn đang sững sờ, Tử Dương thúc giục: "Mau lấy môn quy mà chúng ta đưa cho đệ ra xem đi, đừng có lại hại chúng ta bị mắng nữa." "Vâng, sư huynh." Liễu Thiên Diệp vội vàng lấy môn quy ra, nhanh chóng nhìn lướt qua. Nội dung của bản môn quy này không khác so với những gì Đại sư huynh vừa nói, vừa dễ dãi cũng vừa kỳ lạ. Có điều, hình như đại sư huynh nói thiếu ai điều. 14. Không cho phép trộm rượu của sư phụ lúc ông ấy đang bế quan, người vi phạm phạt gấp mười lần. 15. Cấm không được phép khoe khoang tu vi của mình trước mặt Đại sư huynh. Nhớ lấy! Nhớ lấy! Nhớ lấy! Thấy Liễu Thiên Diệp ghi nhớ những môn quy này rồi, Tử Dương và Thuần Dương liền chuẩn bị dẫn nàng tiến vào cửa lớn chính điện. Cửa lớn chính điện này là một cái cửa đá vô cùng cao, cao tới mười trượng, nặng chừng vạn vân. Thuần Dương đưa tay phải ra, vỗ nhẹ lên trên cửa đá đang đóng chặt. Mấy tiếng "két két" vang lên, chiếc cửa đá nặng chừng vạn cân kia khẽ mở ra. Liễu Thiên Diệp không khỏi sợ hãi thán phục: "Thuần Dương sư huynh, huynh thật là lợi hại." "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Thuần Dương cười cười, trong lòng