Thấy Vũ Trần hỏi nghiêm túc như vậy, Lý Đạo Tử cũng đành nói thật: “Thật ra ta cũng không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe sư phụ ta nói lại thôi...” Thế là Lý Đạo Tử kể lại rõ ràng từ đầu tới cuối đoạn ân oán này cho Vũ Trần nghe. Ân oán của phái Ngọc Nữ và phái Tiêu Dao phải nói từ cuộc chiến Phong Thần thời kỳ thượng cổ. Phái Tiêu Dao là phân nhánh của Nhân giáo, phái Ngọc Nữ là phân nhánh của Tiệt giáo. Ban đầu cũng là nước sông không phạm nước giếng, đường rộng mỗi phái đi một bên. Nhưng sau cuộc chiến Phong Thần, Tiệt giáo bị nhiều bên bao vây diệt trừ, hoàn toàn tiêu vong. Giáo chủ Thông Thiên bị Hồng Quân Đạo Tổ mang về, giam lỏng ở cung Tử Tiêu. Mặc dù phái Ngọc Nữ và phái Tiêu Dao đều là tiểu môn tiểu phái, nhưng cũng tham gia trận chiến Phong Thần này. Hơn nữa còn từng chém giết lẫn nhau. Trong trận chiến đáng sợ này, ngươi giết chết sư phụ ta, ta giết chết sư thúc ngươi, ngươi lại giết chết sư tỷ ta. Đây là chuyện khó tránh khỏi. Qua qua lại lại, dĩ nhiên song phương kết thâm cừu đại hận. Sau khi cuộc chiến Phong Thần kết thúc, mối thù hận này vẫn chưa kết thúc. Trăm ngàn năm qua, phái Ngọc Nữ tấn công núi mấy lần, giết người của phải Tiêu Dao máu chảy thành sông, còn chiếm giữ đỉnh Phiêu Miểu ở đối diện, đổi tên thành đỉnh Ngọc Nữ. Về sau, một vị Đại La Kim Tiên đi ngang qua nơi này, thấy nơi này giết chóc quá mức, liền lên núi giảng hòa, yêu cầu hai bên ngưng chiến. Vị tiên đó ép hai phái phải dừng tay giảng hòa, ký kết khế ước thề rằng nếu có mâu thuẫn thì dùng quyết đấu để phân thắng bại. Ai dám không nghe thì ông ấy sẽ giết chết người đó. Cuối cùng, hai bên bị ép lập hiệp ước lời thề, cuối cùng hai bên không báo thù qua lại nữa. Nhưng hai phái cũng đời đời không qua lại với nhau. Vũ Trần nghe xong: “Hóa ra là như vậy. Sao nghe xong con lại thấy phái Tiêu Dao của chúng ta chịu thiệt vậy. Đỉnh núi bị người ta chiếm mất, mấy nha đầu của phái Ngọc Nữ kia còn ngày ngày muốn đồ sát phái Tiêu Dao của chúng ta. Sư phụ, người lại không thèm để ý.” Lý Đạo Tử cười cười: “Đàn ông mà, phải rộng lượng một chút. Nhắc tới chịu thua thiệt, người của Tiệt giáo người ta cũng bị mất hết, con nói xem ai thua thiệt hơn?” Vũ Trần: “Cũng đúng. Sư phụ, người nói xem chúng ta có cơ hội hòa hảo với bọn họ không?” Lý Đạo Tử thở dài: “Nói thật ra, hơn ngàn năm qua rồi, đâu còn thù hận nữa. Có lẽ vào một ngày nào đó, đợi ta và Phạm Thanh Âm đều qua đời, các con làm Chưởng giáo sẽ có cơ hội hòa giải.” Vũ Trần đứng dậy: “Vậy thì đừng có hòa giải. Con còn hi vọng lão nhân gia người sống lâu một chút đấy.” Lý Đạo Tử cười ha ha: “Ha ha ha, tiểu tử con vẫn còn có chút lương tâm.” “Vậy con trở về đây, người cứ ở đây từ từ uống rượu ngắm trăng đi.” Vũ Trần nói, móc túi càn không ở trong ngực áo ra, lấy một hồ lô rượu ra, ném cho Lý Đạo Tử: “Nữ Nhi Hồng ba mươi năm, người từ từ uống đi.” Lý Đạo Tử vừa thấy rượu, hai mắt liền sáng như sao, bắt lấy hồ lô rượu uống ừng ực mấy ngụm liền. Ông thấy Vũ Trần muốn về núi, vươn tay: “Tiểu tử ngốc, đừng đi vội, lấy đồ ra đã.” Vũ Trần hơi sửng sốt môt chút, lấy 300.000 lượng ngân phiếu ra, đưa cho Lý Đạo Tử: “Người cũng cần tiền à?” Lý Đạo Tử: “Con nằm mơ đi, lão già ta cũng không giống con nhiều mùi tiền thối như vậy. Ta muốn nói tới túi bách bảo trên người con cơ.” Vũ Trần không hiểu lắm: “Túi bách bảo? làm gì có chứ.” Lý Đạo Tử: “Có phải hôm nay con vừa chặt tay của một tên trộm, lúc sau lại lấy một cái túi có vài đồng tiền của gã đi?” Vũ Trần bừng tỉnh: “A, đúng là có việc này. Một tên trộm nhãi ranh mà thôi. Con chặt hai tay gã coi như giáo huấn.” Lý Đạo Tử lắc đầu, thở dài: “Ai~ con vẫn tàn nhẫn như vậy. Con biết tên trộm kia