Vũ Trần cười: "Ba tháng? Quá lâu. Phượng Minh thương hội chỉ cần một tháng là có thể chiếm đoạt được Thiên Niên các của ngươi." Ngạo Tử An hoàn toàn bị chọc giận: "Nói được lắm. Ngươi là gì của Phượng Minh thương hội, có tư cách gì đại biểu cho Phượng Minh thương hội. Ngươi chỉ là một tên tiểu bạch kiểm bán thuốc mà thôi." Lời này khiến cho vô số người phải lắc đầu liên tục. Tên Ngạo Tử An này đúng là bại gia tử mà. Ấy vậy mà không biết sự lợi hại của Vũ công tử. Con ngươi của Lam Phượng Hoàng đảo một vòng, thừa cơ tiến lên nói: "Xin lỗi nhé, Ngạo công tử, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết. Hiện giờ, Vũ Trần công tử là người cung ứng cho Phượng Minh thương hội chúng ta. Huynh ấy đương nhiên có tư cách đại biểu cho Phượng Minh thương hội chúng ta." "Hả?" Vũ Trần quay đầu nhìn Lam Phượng Hoàng. Nữ nhân này đúng là người biết nắm bắt cơ hội mà. Dù thế nào, Vũ Trần cũng đã thay mặt Phượng Minh thương hội tuyên chiến với Thiên Niên Các rồi. Trước giờ, Vũ Trần luôn là người nói được làm được. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vũ Trần, Lam Phượng Hoàng hơi chớp chớp mắt. Lần đầu tiên, nàng gặp một người đàn ông anh tuấn như vậy. Không chỉ anh tuấn mà còn tự tin, phong độ, khí chất ngời ngời. Nàng từng gặp qua rất nhiều nam nhân tuấn tú, nhưng chưa từng gặp ai tràn đầy tự tin như hắn. Điều này không hề giống với sự cuồng ngạo, ngông nghênh “thùng rỗng kêu to” của Ngạo Tử An, mà người đàn ông tên Vũ Trần này thực sự thâm sâu khó lường. Lam Phượng Hoàng khẽ cong khóe môi “Vũ Trần ca, đừng để ý đến loại tầm thường như hắn, đến thương hội trước đã.” Vũ Trần gật đầu, quay người rời đi cùng Lam Phượng Hoàng. Nhìn Vũ Trần và Lam Phượng Hoàng thân thiết như vậy, ánh mắt Ngạo Tử An tối sầm lại, răng nghiến chặt, khóe miệng co giật. Đám thuộc hạ nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn ta liền sờ tay vào chuôi đao, chuẩn bị xông lên. Vân Nhược Đồng cảm nhận được sát khí xung quanh, liền quay sang nói Vũ Trần: “Đại sư huynh, hình như bọn chúng muốn động thủ.” Vũ Trần cười nói: “Nếu chúng thật sự rút đao thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Dù chúng ta có giết hết bọn chúng cũng là phòng vệ chính đáng.” Lúc này, ở đầu đường, đột nhiên có một đội hộ vệ xông đến, hoá ra Thanh Hoa tiên sinh dẫn người của Phượng Minh thương hội đến rồi. Bọn họ vừa nghe nói Lam Phượng Hoàng bị Ngạo Tử An bao vây, liều cầm binh khí chạy đến đây chi viện. Hai bên đứng đối diện trên đường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Thanh Hoa tiên sinh phe phẩy cây quạt lông trên tay, nhẹ nhàng hỏi “Thiên Niên các làm phiền Lam cô nương à?” Cây quạt lông tuôn ra linh khí, rơi xuống đất biến thành con mãnh hổ ngũ sắc hung dữ, sẵn sàng xông vào đối phương bất cứ lúc nào. Thanh Hoa tiên sinh không chỉ biết luyện thuốc, giám định, mà còn là tu sĩ Kim Đan kỳ. Lam Phượng Hoàng lắc đầu “Không có. Đi thôi.” Ngạo Tử An hơi kiêng dè Thanh Hoa tiên sinh, vì hôm nay hắn không có dẫn theo cao thủ nào đến cả. Nếu đánh nhau, chắc chắn hắn sẽ chịu thiệt. Ngạo Tử An hít sâu một hơi: “Thanh Long thương hội chúng ta không phải loại ngang ngược như các ngươi. Nếu đã là đối thủ trên thương trường thì ta sẽ công kích các ngươi trên thương trường, cứ chờ đấy.” Nói rồi, hắn ta vung tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi.” Sau khi Ngạo Tử An rời khỏi con đường đó, mặt hắn ta tối sầm lại, dặn dò bọn thuộc hạ: “Đến Thanh Long thương hội điều động bạc và vật tư, càng nhiều càng tốt. Ngoài ra, xin tổng hội phái cao thủ đến chi viện. Nói cho bọn họ biết, trong vòng ba tháng ta sẽ khiến Phượng Minh thương hội biến mất khỏi thế gian này.” “Vâng.” ※※※ Một bên khác, Ngạo Tử An vừa đi, Lam Phượng Hoàng liền đỏ mặt xin lỗi Vũ Trần. “Xin lỗi Vũ Trần công tử, lúc nãy ta lỗ mãng rồi.” Nghĩ lại việc mình vừa chủ động hôn Vũ Trần, mặt Lam Phượng Hoàng liền đỏ ửng lên. Vũ Trần sờ vào chỗ vừa bị hôn, cười nói: “Không sao, trêu chọc tên Ngạo Tử An đó một chút cũng tốt.” Vũ Trần cũng không phải là loại nam nhân lạnh lùng, cấm dục nên được tuyệt thế mỹ nhân như Lam Phượng Hoàng hôn thế này, trong lòng hắn thấy rất sảng khoái. Lam Phượng Hoàng thở phào một hơi: “Vậy thì được rồi, còn sợi dây chuyền…” Vũ Trần tò mò hỏi: “Dây chuyền? Dây chuyền nào?.” Vũ Trần vừa giả ngốc vừa nhét dây chuyền vào trong áo. Đã lấy được viên yêu đan cấp Nguyên Anh. Lam Phượng Hoàng chẳng biết phải nói gì: “Không… Không sao.” Một lúc sau, hai người đã đến cổng Phượng Minh thương hội. Bên trong rất đông khách, có người đến để mua hàng, có người đến vì mùi hương của Huyền Thiên Đan tứ phẩm. Nhìn thấy đại đường vắng tanh ngày nào giờ đây đã chật kín người, Vũ Trần cũng vô cùng bất ngờ. “Đông người quá vậy.” Lam Phượng Hoàng: “Ừm, Huyền Thiên Đan tứ phẩm của Vũ Trần công tử đúng là cực phẩm trên đời. Mùi hương mà nó tỏa ra đã thu hút được rất nhiều khách. Đa tạ công tử rất nhiều. Người đâu, theo quy tắc cũ, rót trà cho Vũ Trần công tử.” “Vâng.” Lam Phượng Hoàng mời Vũ Trần lên gian phòng trên lầu, Thanh Hoa tiên sinh cũng đi cùng. Bọn họ ngồi trò chuyện một lúc, Lam Phượng Hoàng vuốt lại mái tóc của mình rồi nói với Vũ Trần: “Vũ Trần công tử, lần này ta mời công tử đến là vì muốn hỏi đan dược mới nhất đã được luyện xong chưa? Ta muốn mua thêm một số nữa.” Vũ Trần đang uống trà, nghe xong câu này thì sững sờ: “Còn muốn mua thêm à? Chẳng phải lần trước đã bán cho cô rất nhiều rồi sao.” Lam Phượng Hoàng dẩu môi, cười khổ nói: “Đã sắp bán hết rồi.” Lúc này, đến Vũ Trần cũng cảm thấy ngạc nhiên. “Nhanh vậy sao? Mới có vài ngày thôi mà.” Hỏi xong Vũ Trần mới biết, thì ra giá