Chiêu thức của Lý Đạo Tử là lấy nhu khắc cương, hai bàn tay hợp lại thành hình Thái cực, thu hết toàn bộ sát khí vào trong đó. Thần kinh căng như dây đàn của Vũ Trần và Vân Tiêu cũng dần được nới lỏng ra. “Phù”. Hai người họ thở phào một hơi. Ngay từ đầu bọn họ đã tranh giành nhau, không ai nhường ai, nên mới dẫn đến cơ sự này. Bây giờ nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu đánh nhau thật sự, cho dù là ai chết đi chăng nữa cũng không phải chuyện gì tốt đẹp. Thuần Dương và Tử Dương cũng lau mồ hôi trên trán: “Phù! Vẫn là sư phụ lợi hại, vừa đến là có thể bình định cục diện.” Tuy Vũ Trần và Vân Tiêu không đánh nhau, nhưng bọn họ vẫn còn giận đối phương, không ai chịu nhường ai. Lý Đạo Tử hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại nháo ầm ĩ như vậy?” Vũ Trần bèn kể lại câu chuyện lúc nãy cho Lý Đạo Tử nghe. Lý Đạo Tử nghe xong, vuốt râu nói: “Thì ra là vậy.” Ánh mắt của Lý Đạo Tử nhìn về phía Mỹ Hầu Vương. Ông sờ lên đầu của Mỹ Hầu Vương, giải trừ định thân chú cho nó: “Đây chính là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu - Linh Minh Thạch Hầu trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên lão già cổ hủ này nhìn thấy, chẳng trách Vân Tiêu lại nổi lòng tham.” Vân Tiêu cắn môi giải thích rằng: “Không phải tại con nổi lòng tham, con chỉ nghĩ cho môn phái mà thôi. Con khỉ này có duyên với phái Ngọc Nữ của chúng con.” Mọi người ai cũng nhìn ra rằng Vân Tiêu tiên tử đang nói hươu nói vượn. Nếu cứ nói bừa là được như vậy, ta có thể nói ta và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có đại cơ duyên đấy. Nhưng cái điều mà ai cũng biết rõ rành rành như vậy lại không ai dám nói ra. Ai lại dám chọc vào Vân Tiêu tiên tử cấp bậc “vũ khí hạch nhân” này kia chứ? Nhưng Lý Đạo Tử lại lôi mai rùa ra một cách trịnh trọng để bói cho Mỹ Hầu Vương một quẻ. Sau đó cười nói: “Xin lỗi, con Linh Minh Thạch Hầu này chẳng có cơ duyên gì với phái Ngọc Nữ cả.” Trong lòng đám người Thuần Dương thầm phục sát đất. “Moá nó, sư phụ thật trâu bò, lời như vậy mà cũng dám nói ra.” Vân Tiêu cau mày, muốn nói gì đó nhưng Lý Đạo Tử lại mở lời trước: “Vân Tiêu, con nghe ta nói hết đã. Ta biết con muốn làm thực lực của phái Ngọc Nữ lớn mạnh hơn, nên mới nghĩ đến chuyện đưa Linh Minh Thạch Hầu đi. Ta cũng biết bí mật của các con. Nhưng mà oan oan tương báo, con hãy nghĩ thoáng một chút đi.” Vân Tiêu cắn môi không nói. Những người còn lại nghe xong mông lung mơ hồ. Nói vậy là ý gì? Vũ Trần lại nói: “Vân Tiêu, con Linh Minh Thạch Hầu này chẳng có cơ duyên gì với phái Ngọc Nữ cả. Nhưng lại có cơ duyên với Bồ Đề tổ sư ở núi Phương Thốn. Bồ Đề tổ sữ đã sớm chỉ định con khỉ này làm đồ đệ. Nếu nàng muốn thu nó làm sủng vật, thì Bồ Đề tổ sư lại đến phái Ngọc Nữ “hỏi thăm”, đến lúc đó các nàng có gánh được hậu quả không?” Lý Đạo Tử nghe xong liền kinh ngạc nói: “Nhóc con, con cũng có chút năng lực đấy, sao chuyện này mà con cũng biết? Từ khi nào mà khả năng xem bói của con lợi hại như vậy hả? Đến chuyện của Thánh Nhân mà con cũng bói ra được.” Vũ Trần nhún vai. Bói cái con khỉ, coi Tây Du Kí là biết chứ gì. Vân Tiêu đơ người ra, lòng tham cũng đã vơi đi nhiều. Nàng hỏi Lý Đạo Tử: “Thật sao? Bồ Đề tổ sư là Thánh Nhân?” Lý Đạo Tử gật đầu: “Đúng vậy, nếu con ngược đãi con khỉ này, Bồ Đề tổ sư sẽ đến tính sổ với các con.” Vân Tiêu thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi. Nàng có lơi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không dám chọc vào Thánh Nhân. ‘Bên dưới Thánh Nhân đều là kiến’, câu này nói cấm có sai. Cho dù ngươi là kẻ vô địch dưới trần gian, thì Thánh Nhân chỉ cần một chiêu là giải quyết được ngươi mà không chút khó khăn nào. Cuối cùng, trận chiến tranh chấp này cũng kết thúc trong sự giảng hòa vô nguyên tắc của Lý Đạo Tử. Con Mỹ Hầu Vương bên cạnh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Lý Đạo Tử là sư phụ của Vũ Trần. Vả lại, vừa đến đã khiến cho nữ nhân Vân Tiêu đáng sợ kia phải nhượng bộ ba phần, đúng là một nhân vật lợi hại. Nó nhảy ra trước mặt Lý Đạo Tử, quỳ xuống dập đầu: “Ông đúng là thần tiên thật rồi, xin hãy nhận con làm đệ tử, dạy con cách tu tiên.” Lý Đạo Tử đỡ Mỹ Hầu Vương đứng dậy, cười nói: “Ta không phải thần tiên, lão già cổ hủ này còn cách hai chữ ‘thần tiên’ xa lắm, cũng không xứng nhận ngươi