Liễu An Di được phóng xuất khỏi Lãnh cung.
Do trước kia Mộc Tử Khâm lưu lại bóng ma, cộng với thời gian sống tại lãnh cung khiến hắn triệt để cảm nhận thói đời nóng lạnh.
Nên lần này được thả ra, Liễu An Di thu liễm rất nhiều.
"Huynh trưởng!" Liễu An Di vừa thấy Liễu Hạo Diễm liền nhào vào ngực, ôm chầm thắt lưng hắn ta rồi ủy khuất khóc òa, dường như muốn đem khổ sở tủi nhục những ngày qua phát tiết hết.
Liễu Hạo Diễm cái gì cũng không nói, chỉ trấn an mà vỗ về lưng hắn, khuôn mặt cương nghị lãnh tuấn xuất hiện chút nhu hòa hiếm thấy.
Từ nhỏ hắn ta đã sủng ái đệ đệ này.
Mặc cho dưỡng thành Liễu An Di tính tình kiêu hoành ương ngạnh, phần sủng ái này vẫn vẹn nguyên, bằng không hắn ta cũng chẳng dốc sức vì Tiêu Chấn Diệp, trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
"An Di, ngươi gầy......" Chạm phải eo lưng có chút gồ lên của Liễu An Di, Liễu Hạo Diễm thực đau lòng, hắn ta ly khai chưa đến nửa năm, mà đệ đệ hắn ta cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay làm sao bị đánh vào Lãnh cung? Còn gầy xuống nhiều như vậy?
"Là Mộc Tử Khâm! Đều do Mộc Tử Khâm! Là y hại ta bị biếm vào Lãnh cung! Cũng là y giết chết Lan Phong!!"
Hai mắt Liễu An Di bắn ra hận ý băng lãnh, đồng tử nhuốm màu đỏ tươi, vẻ mặt kích động túm lấy ống tay áo Liễu Hạo Diễm: "Huynh trưởng, giúp đệ giết y! Huynh nhất định phải giúp đệ giết y!"
Liễu Hạo Diễm bị bộ dáng của Liễu An Di dọa sợ, hắn ta chưa từng gặp qua hắn thế này, đành xoa đầu an ủi hắn: "Không sao rồi, huynh trưởng đã trở về, sẽ không để đệ chịu ủy khuất nữa...."
Ánh sáng sắc lạnh hiện lên trong mắt Liễu Hạo Diễm, vô luận Mộc Tử Khâm có đúng theo lời An Di nói hay không, hắn ta đều sẽ không cho y cơ hội thương tổn An Di.
Huyễn Hoa cung.
"Bệ hạ biết Mộc phi nương nương yêu thích thi từ ca phú cùng chư quốc kì văn dị sử, những thư tịch này đều do bệ hạ cố ý thu thập từ khắp nơi, có nhiều bộ đã là tuyệt bản, vẻn vẹn còn một quyển này thôi, bệ hạ phải tốn không ít công phu......"
Lưu công công vừa nói vừa chỉ huy nhóm tiểu thái giám sắp xếp mấy rương thư tịch vào Huyễn Hoa cung.
Nhiều ngày qua, Tiêu Chấn Diệp liên tục hướng Huyễn Hoa cung ban tưởng, châu bảo trang sức, lăng la tơ lụa, món ngon tiến cống, tranh chữ, thư tịch......!Các phương diện y thực trụ hành* có đủ mọi thứ.
(*Ăn, mặc, chỗ ở và đi lại)
Tiêu Chấn Diệp kỳ thật thừa biết với người kiêu ngạo như Mộc Tử Khâm mà nói khắc chữ trên thân thể y, hơn nữa còn là bộ vị riêng tư đó mang ý nghĩa gì, vì vậy mấy ngày này hắn cứ thế nhất mực vụng về lấy lòng Mộc Tử Khâm, vụng về cầu xin y tha thứ.
Lưu công công và các tiểu thái giám bận trên bận dưới, Mộc Tử Khâm thì ngồi dưới gốc lê thụ lẳng lặng phẩm trà, thần sắc thủy chung duy trì sự thản nhiên, trên mặt chẳng lộ chút biểu tình, tựa hồ chung quang phát sinh sự tình gì đều không can hệ với y.
Lúc trước, đồ Tiêu Chấn Diệp đưa tới Mộc Tử Khâm xem cũng không xem liền kêu Linh Tuyết đem vứt hết, nhưng Tiêu Chấn Diệp ngày ngày kiên trì hướng Huyễn Hoa cung tặng đồ, Mộc Tử Khâm dứt khoát mặc kệ.
Dù sao cả tòa Tiêu cung này đều là của Tiêu Chấn Diệp hắn, hắn thích thế nào thì làm thế đó đi.
So với Mộc Tử Khâm thần sắc lãnh đạm, chúng hạ nhân ở Huyễn Hoa cung cao hứng thấy rõ.
Tuy rằng tính tình Mộc Tử Khâm có chút lãnh đạm, nhưng bất đồng với những chủ tử động tí thì lấy hạ nhân phát hỏa kia.
Mộc Tử Khâm đôi khi cả ngày cũng chả cần bọn họ hầu hạ, hơn nữa y ra tay cực kỳ hào phóng, vật Tiêu Chấn Diệp ban thưởng y cơ hồ chẳng thèm chớp mắt mà thưởng cho bọn họ.
Mấu chốt chính là, mỗi ngày bệ hạ đều tặng đồ đến Huyễn Hoa cung, đủ để chứng tỏ nương nương nhà họ hưởng thánh sủng vô vàn, bọ họn xuất môn liền đắc ý dạt dào.
Dầu gì đối với những hạ nhân như họ, việc chủ tử có được sủng ái hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của họ tại hậu cung.
Bất quá Mộc Tử Khâm chẳng để tâm những điều đó, hoặc là nói y hoàn toàn chả quan tâm.
Hiện tại y một lòng một dạ tập trung hết thảy vào việc phục quốc, cũng không biết Mạnh Hào và Vân Nhai các bên kia tiến hành tới bước nào rồi.
..............
Lần này Liễu Hạo Diễm đẩy lùi Man Di, đại thắng trở về, Tiêu Chấn Diệp tự mình thiết yến vì hắn ta