Thoáng cái, sắp tới thọ thần của Tiêu Chấn Diệp.
Quần thần văn võ các bộ đã bắt tay vào chuẩn bị từ hai ba tháng trước vạn thọ tiết*.
(*Vạn thọ tiết: ngày sinh nhật của vua chúa)
Đúng vạn thọ tiết, văn võ bá quan ấn chế mặc mãng bào bổ phục thượng triều chúc thọ, dâng lên đế vương thọ lễ mà mình chuẩn bị kỹ từ lâu.
Thiên kim cừu, minh nguyệt đang, lưu ly trản,....!Đủ loại kim ngân ngọc khí, thi họa cổ ngoạn, lăng la tơ lụa, thậm chí còn có đặc sản các nơi....!Lễ vật tầng tầng làm người ta hoa cả mắt.
Quân thần cùng vui, rôm rả nói cười, khung cảnh náo nhiệt phi phàm.
Tiếng nhạc tấu vang, giữa thủy trì tại chính điện chậm rãi nổi lên một đài sen cực lớn.
Tất cả mọi người đều lắng xuống, kinh ngạc quan sát nụ sen trên mặt nước.
Theo khúc nhạc du dương, nụ hoa từ từ hé nở, để lộ quang cảnh ẩn dưới tầng cánh hoa.
Quần thần khó nén đình chỉ hô hấp, đứng nơi đài sen cư nhiên là một hồng y nam tử!
Hồng y tựa lửa, dung nhan diễm mỹ tuyệt thế xuất trần.
Đôi môi ngậm tiếu ý dụ hoặc, phượng mâu hẹp dài lập lòe lưu quang vũ mị, thời khắc ấy vạn vật chung quanh phảng phất trở nên thất sắc, chỉ dư lại ánh mắt đầy yêu diễm kia.
Thời gian như thể ngừng trôi, thế nên mọi người đều dừng động tác, không chớp mắt nhìn y chằm chằm, thậm chí cả miệng cũng quên khép.
"Xoảng!" Ai đó vô tình đánh rơi chén rượu, rớt xuống nền đất phát ra tiếng loảng xoảng, chất lỏng trong chén tức khắc tràn ra ngoài.
"Đinh..." Tiếng chuông ngân réo rắc, là nam tử bắt đầu động tác.
Gót sen nhẹ chuyển, đôi tay xinh đẹp uyển chuyển lưu liên, tụ bào phi vũ.
Chân ngọc trắng nõn giẫm lên bãi đá lạnh lẽo, lục lạc trên cổ chân theo vũ bộ đinh đương rung động, vô cùng êm tai.
Khinh sa hồng sắc phát họa thân hình yểu điệu của nam tử, eo nhỏ dùng một tay có thể ôm trọn ẩn hiện dưới lớp lụa là mong manh, chọc người ta liên tưởng xa vời.
Tiếng nhạc dần gấp gáp, nam tử vũ động càng lúc càng nhanh, hai dải lụa trong tay khi thì cương tựa thạch, khi thì nhu tựa thủy.
Trong cương có nhu, trong nhu chứa cương, cương nhu kết hợp, mang đến cảm giác vũ mị tận cùng, lại giữ trọn vẹn anh khí nam nhi.
Một khúc hoàn, mọi người ở đây dường như còn đấm chìm trong vũ khúc, thật lâu sau cũng chưa hồi thần.
Mãi đến khi tiếng chuông lần vang lên, lúc phản ứng lại thì thấy hồng y nam tử bước qua cột đá ẩn giấu dưới làn nước nhào vào lồng ngực đế vương.
"Bệ hạ hài lòng với thọ lễ của thần thiếp sao?" Hồng y nam tử ôm cổ đế vương, đuôi mắt cong cong, nở nụ cười thập phần quyến rũ.
Sắc mặt đế vương trầm ngâm, mâu sắc thâm túy, nhìn chẳng rõ cảm xúc.
Qua hồi lâu, hắn mới ôm lấy thắt lưng Mộc Tử Khâm, đáp lời: "Trẫm rất vui, ái phi cực khổ rồi."
Kỳ thực, hắn chả cao hứng gì cho cam, ngược lại hụt hẫng nhiều hơn.
Bắt gặp đủ loại ánh mắt tham lam dán trên người Mộc Tử Khâm, lửa giận vô danh cuồn cuộn như sắp phá thủng lồng ngực hắn, hắn chỉ hận không thể khoét mắt bọn người kia.
Đồng thời giữa cơn phẫn nộ, cõi lòng hắn mạc danh dâng trào cảm xúc ảo não khủng hoảng, thứ đó tương tự bóng đen bao trùm trái tim, khó thể phớt lờ.
Y trước đây, tuyệt đối sẽ không có bộ dáng thế này.
Y là vị thần đứng tại vân nhai trông xuống chúng sinh, là công tử tôn quý tự cao tự đại, chưa bao giờ hạ thấp địa vị mua vui cho bất kì kẻ nào, càng đừng nói đến tự xưng hai tiếng thần thiếp....
Đế vương lòng dạ rối bời, giống như hắn đã hoàn toàn đánh mất thứ trọng yếu nhất với mình mà vĩnh viễn chẳng thể tìm về nữa.....
"Bệ hạ? Bệ hạ..."
Mộc Tử Khâm phải gọi mấy tiếng mới khiến Tiêu Chấn Diệp phục hồi tinh thần: "Sao thế?"
Mộc Tử Khâm ôm Tiêu Chấn Diệp chặt hơn, y khẽ cười, phong hoa tuyệt đại đong đầy khóe mi: "Nếu bạ hạ thích, thần thiếp sẽ thường xuyên nhảy múa cho ngài xem nhé?"
Biểu tình trên mặt Tiêu Chấn Diệp cứng đờ, trầm giọng đáp: "Được..."
Những phi tử khác liên tục dâng thọ lễ mình tỉ mỉ chuẩn bị, dĩ nhiên cũng có người hiến vũ, nhưng bởi vì điệu múa kia của Mộc Tử Khâm quá mức kinh diễm, cho nên người sau rất khó gây thêm ấn tượng.
Vị phi tử cuối cùng thế mà dâng một bức tranh chữ, "Bẩm bệ hạ, đây là Long Đằng đồ thần thiếp đặc biệt cầu về từ chỗ Thường Phụng tiên sinh, muốn nhân dịp thọ thần hiến cho bệ hạ.
Cung chúc bệ hạ vạn thị vô cương, giang sơn vạn đại."
Nhất thời, toàn trường ngập tiếng kinh hô.
"Thường Phụng tiên sinh? Vị Thường Phụng tiên sinh ta biết đó ư?"
"Khẳng định là vị kia! Trừ bỏ ông ấy, thiên hạ này còn Thường Phụng tiên sinh nào khác sao?"
"Ông ấy là một trong tứ đại tài nhân tại Lăng Phong đại lục a, tính tình cao ngạo, xưa này chỉ vẽ tranh cho người hợp mắt, chớ màng đối phương có thân phận địa vị gì, bức họa của ông xứng danh thiên kim khó cầu.
Thừa tướng đại nhân từng nhiều lần tự mình tặng hậu lễ gõ cửa cầu tranh, đều bị ông ấy từ chối không tiếp, Mộng Vũ nương nương cư nhiên gặp được Thường Phụng tiên sinh...."
Giữa tiếng tán tưởng ngập trời, cung nhân chậm rãi triển khai bức họa.
Thời khắc mà mọi người chứng kiến nội dung trên tranh, thì kinh hô càng sâu, trong mắt khó nén kinh diễm.
"Tranh này như đến tự thiên cung, thế gian chẳng mấy lần được chiêm ngưỡng..."
"Rồng này sao lại sống động tới vậy chứ..."
"Không hổ bút tích của Thường Phục tiên sinh..."
"Chẳng nghĩ lúc sinh thời ta có thể nhìn thấy kiệt tác thế này..."
"Hiện tại lão phu cuối cùng minh bạch vì sao nhiều người như vậy nguyện dùng ngàn vàng để cầu tranh của Thường Phụng tiên sinh...."
Cả bức họa ước chừng khoảng mười thước, trường long được thủy mặc phát họa hiển lộ vẻ to lớn khí phách, bàng bạc hùng tráng, cơ hồ đang lao nhanh giữa sóng gió mây mù.
Đặc biệt ở đôi mắt, một bút điểm hồn, khiến cho cự long trở nên sinh động như thật.
Tựa hồ muốn xuyên giấy mà ra, đằng phi vu thiên.
Không ít văn thần ưa thích tranh chữ hai mắt đều phát sáng.
Dù là võ tướng dốt đặc về phương diện hội họa cũng bị Long Đằng đồ kinh diễm một phen.
Phi tử kia quan sát hết thảy phản ứng của mọi người, nội tâm tự đắc nhưng thần sắc chẳng mảy may để lộ.
Nàng thong thả tiến đến bên người Tiêu Chấn Diệp, kiều mị nói: "Vì dâng lễ