Rừng đào, Lan Khê trấn.
Hơn chục dặm đào lâm, phương hoa rực rỡ, phảng phất như đại dương ngập tràn hồng sắc.
Làn gió khẽ đưa, kích khởi tầng tầng phần hồng gợn sóng, cánh bướm chập chờn chao liệng, đẹp đến rung động nhân tâm.
Lẫn dười gốc đào có dòng suối trong veo uốn lượn quanh co, cánh đào theo gió nhẹ phiêu lạc, rồi thả mình trôi cùng con nước.
Ám hương mịt mờ, khiến người ta tâm túy thần mê.
Một cánh hoa đòa hồng phấn chậm rãi hạ bên mái tóc của Mộc Tử Khâm, hoa gian mỹ nhân, tức khắc làm đế vương mê đắm, hắn nâng tay nhẹ nhàng gỡ xuống cánh hoa, đặt bên chóp mũi cẩn thận ngửi, hương hoa đào ngào ngạt xen lẫn cả hương tóc riêng biệt của người kia....
Đế vương từ phía sau ôm chầm lấy mỹ nhân: "Tử Khâm thích sao?"
Mộc Tử Khâm ngoan ngoãn để hắn ôm, chẳng hiện biểu tình: "Thích, chỉ cần bệ hạ thích, thần thiếp đều thích..."
Trái tim Tiêu Chấn Diệp đột nhiên co thắt, vô thức ôm chặt Mộc Tử Khâm, tựa hồ muốn đem y hòa vào cốt nhục, dường như chỉ có thế này mới cảm nhận rõ ràng người trong ngực chân thật tồn tại.
"Tử Khâm à, ngươi đừng thế có được không, giống như ngày ấy vậy..."
Giống như ngày ấy khinh cuồng kiêu ngạo, giống như ngày ấy một bộ hăng hái, bừa bãi tiêu sái, như ngày ấy......!ngạo tuyết lăng sương......
Ấy thế lại nghe người nọ khẽ cười một tiếng: "Chẳng phải chính bệ hạ khiến thần thiếp thành ra thế này sao?"
Tiêu Chấn Diệp hô hấp đình trệ, hơn nửa ngày mới tìm về giọng nói: "Thực xin lỗi...!Tử Khâm à, ngươi quay trở lại như trước được chứ...!Trẫm sẽ không đối xử với ngươi thế nữa...."
Người trong ngực bỗng nhiên chuyển thân, cong khóe miệng, cười đến yêu diễm mà châm biến, y kề tới bên tai hắn thủ thỉ: "Bệ hạ cho rằng......!đã trải qua nhiều việc như vậy, thần thiếp còn trở lại được hay sao?"
Đồng tử đế vương chấn động, trái tim tựa hồ bị người ta khoét thành lỗ thủng thật lớn, máu nóng tuôn trào cuồn cuộn, đầy ngập huyết dịch đen ngòm.
Tiêu Chấn Diệp nhìn người trước mắt, đôi môi run rẩy, giọng nói ngập ngừng từ cổ họng phát ra: "Tử Khâm..."
Mộc Tử Khâm bất thình lình lại cười nhu mị, y chôn mặt vào ngực Tiêu Chấn Diệp rồi câu lấy thắt lưng hắn: "Bệ hạ, thần thiếp có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi......"
.........!
Khúc đệm đầy nỗi u sầu bất an dần tiêu tán ở mấy ngày kế tiếp khi được cùng Mộc Tử Khâm thưởng ngoạn.
Hai người vận trang phục thường dân, ở tiêu trấn Lan Khê chơi suốt ba ngày.
Mộc Tử Khâm vẫn hưng trí bừng bùng, chỗ nào phong cảnh tốt đều ghé qua, mỗi món ngon đều phải nềm thử một lần, ngày nào cũng chơi đến bất diệc nhạc hồ, y như tiểu hài tử vậy.
Đã rất lâu rồi Tiêu Chấn Diệp chưa thấy Mộc Tử Khâm vui vẻ như vậy, nụ cười rạng rỡ ấy hắn chỉ từng gặp qua vào thời gian làm chất tử ở Mộc Quốc lúc thiếu niên.
Khi đó Mộc Tử Khâm còn là Mộc Quốc thái tử, bấy giờ Mộc quốc chủ chưa bị ám sát, thiếu niên bừa bãi bất kham làm sao chịu ngồi yên, rảnh rỗi liền thích ngao du giang hồ, tính cách ngoan liệt hệt một con mèo nhỏ, Mộc quốc chủ trừng phạt nhiều lần nhưng dạy mãi không sửa.
Chuyện cũ ùa về, Tiêu Chấn Diệp khẽ cười ra tiếng, trên mặt hiện lên thần sắc hoài niệm.
Mộc Tử Khâm ôm cổ Tiêu Chấn Diệp, mi mục cong cong: "Bệ hạ cười cái gì thế?"
Tiêu Chấn Diệp thuận thế nắm lấy eo y: "Cười ngươi thuở thiếu niên cũng như hiện tại đều thực ngoan liệt, vô câu vô thúc....
Mộc Tử Khâm liễm mi cười khẽ: "Vậy à? Chẳng nhớ rõ nữa."
Tiêu Chấn Diệp siết chặt vòng tay: "Về sau trẫm thường xuyên đưa ngươi ra ngoài du ngoạn được không?"
Mộc Tử Khâm mỉm cười, nhu thuận đáp: "Hảo..."
Khó được mấy khi ngươi nọ hứng thú, đế vương liền dẫn y dạo qua không ít địa phương.
Bọn họ một đường xuôi nam, cuối cùng đặt chân tới một quận huyện tên gọi Ngọc Dương.
Đất đai Quận Ngọc Dương vốn thuộc Ngu Quốc, sau khi Ngu Quốc diệt vong nơi đây trở thành lãnh thổ của Tiêu Quốc.
Bất đồng với những nơi bọn họ từng đi qua, quận Ngọc Dương cực kỳ quạnh quẽ, địa phương khác luôn rộn ràng nhộn nhịp, náo nhiệt phi phàm, mà bọn họ dừng chân ở trạm tiếp trước cổng thành hồi lâu, cũng chỉ gặp ít ỏi vài người qua lại.
Hai người mang theo vài phần hiếu kì cất bước vào thành, vừa đi mấy bước thì bị đám người bao vây.
Đối phương có khoảng một hai trăm tên, cả dám mặc ma y rách mướp dệt từ vải thô, xem bộ dạng đoán chừng toàn là nông dân.
Trên tay mỗi người đều lăm lăm vũ khí nhắm thẳng bọn họ, đôi mắt vẩn đục giăng kín tơ máu thù hằng.
"Các ngươi muốn gì?" Tiêu Chấn Diệp bất động thanh sắc bảo hộ Mộc Tử Khâm sau lưng, tầm mắt sâm hàn đảo quanh đám người phía trước.
Ánh mắt kia cất dấu đao phong cùng sát ý, nhất thời có người sợ hãi liên tục thối lui.
"Hai người họ nhất định là cẩu quan triều đình phái xuống, mọi người cùng nhau lên! Diệt trừ bọn họ!" Chẳng biết người nào hô một câu.
"Diệt trừ bọn họ!" Đám nông dân liền hô hào vọt về phía họ.
"Bệ hạ!" Mười hai ảnh vệ thình lình xuất hiện bên người Tiêu Chấn Diệp, nâng cước đá văng tên nông dân đang xông đến.
"Hộ tống Tử Khâm xuất thành!" Tiêu Chấn Diệp trở tay ngăn chặn cái cuốc sắp đánh tới, hạ lệnh với ảnh vệ bên cạnh.
"Dạ, bệ hạ!" Ảnh vệ kia kéo Mộc Tử Khâm hướng ngoài thành chạy vội.
Thế nhưng hắn vừa mang Mộc Tử Khâm ra khỏi cổng thành thì một trận phấn trắng bỗng nhiên nghênh diện đánh úp.
Không tốt, là mê dược!
Ảnh vệ lập tức phản ứng lại, bất quá không kịp nữa rồi, đầu gối hắn mềm nhũn ngã khụy xuống, trước mắt trở nên mơ hồ, Mộc Tử Khâm cứ thế vuột khỏi vòng tay.
Ảnh vệ giãy dụa muốn với lấy y khổ nỗi dược tính của mê dược quá mạnh, tầm nhìn càng lúc càng mờ mịt, dù đã cắn rách đầu lưỡi cũng vô pháp kháng trụ dược tính...
Trước khi triệt để mất đi ý thức, hắn nhìn thấy một hắc y nhân che mặt từ từ tiếp cận Mộc Tử Khâm...
.........
Mộc Tử Khâm bị nước lạnh dội tỉnh, y mở mắt thì phát hiện bản thân bị trói chặt trên ghế, xung quanh toàn những người ăn mặc kỳ lạ, mà người ngồi đối diện y là một nam nhân xa lạ mang vết sẹo lớn trên mặt, trang phục đồng dạng với những người kia.
"Ngươi chính là Mộc Tử Khâm?" Nam nhân đứng dậy, nâng cằm y tùy tiện đánh giá, miệng tấm tắc nói: "Quả thật đủ vốn luyến làm yêu