14/04/2022
Edit: Chary
______________________________
"Tử Khâm, ngươi tỉnh, ngươi thấy sao rồi?" Đế vương đang xử lý chính vụ thì nghe phía sau truyền đến động tĩnh, vội gác bút đứng dậy nhìn xem.
"Bệ hạ..."
Gọi một tiếng, tiếng gọi trầm khàn không rõ âm điệu, Mộc Tử Khâm chưa kịp xuống giường đã bị đôi tay to lớn ấn lại.
"Chớ lộn xộn.
Ngươi đang phát sốt đấy." Đế vương thay y định góc chăn.
"Bệ hạ, thần thiếp đây là......"
"Trẫm hạ triều xong liền tới đây, phát hiện ngươi ngất xỉu trong dục trì, cả người nóng hôi hổi..."
Trong mắt đế vương toàn áy náy cùng tự trách: "Là trẫm có lỗi, trẫm mất chừng mực, hại ngươi bị thương nữa rồi..."
Mộc Tử Khâm lộ ra nụ cười tái nhợt: "Không liên quan đến bệ hạ, tự thần thiếp cầu bệ hạ mà, đều do thân mình thần thiếp quá kém...."
Nếu là trước kia, loại chuyện này đối với y mà nói chẳng đáng kể chút nào, nhưng bây giờ, thân thể y càng ngày càng yếu, khó chịu nổi sức ép......
Đế vương cảm thấy vô cùng hối hận, sức khỏe Tử Khâm thành ra thế này đều do hắn hại, hắn cư nhiên chẳng thể vượt qua cám dỗ, muốn y trong hoàn cảnh không có biện pháp bảo hộ nào.
Đế vương mang lòng hổ thẹn, thương tiếc nâng tay sờ sờ trán Mộc Tử Khâm: "Vẫn nóng, Tử Khâm, ngươi ngủ thêm một lát, dược thiện đang được chuẩn bị, đợi ngươi tỉnh dậy có thể ăn ngay...."
"Ừ." Mộc Tử Khâm mỉm cười đáp, bởi phát sốt nên nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đế vương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy yếu nhợt nhạt của người trên giường, rồi đau lòng ấn lên trán y một nụ hôn, động tác mang theo sự cẩn dực ôn nhu như đối đãi với bảo vật dễ vỡ......
Trì thân vương phủ.
"Tử Trạc, món này rất bổ dưỡng, là bản vương đặc biệt thỉnh ở chỗ hoàng huynh về bồi bổ cho ngươi đó." Tiêu Ưng Trì gắp một miếng thịt đặt vào bát của Mộc Tử Trạc, lại bị Mộc Tử Khâm bình tĩnh tránh đi, miếng thịt kia trực tiếp rớt xuống bàn.
Sắc mặt Tiêu Ưng Trì bỗng cứng ngắt, song tức khắc khôi phục bình thường, hắn gắp thêm viên tôm: "Không thích ăn món đó ư, chẳng sao cả, nếm thử cái này, ta nhớ ngươi thích nhất ăn tôm mà...."
Mộc Tử Trạc lần nữa bất động thanh sắc dời bát.
"Không ngại, còn rất nhiều món ngươi thích đây..."
Tiêu Ưng Trì liên tục gắp những món ăn khác, bấy giờ Mộc Tử Trạc dứt khoát buông bát đũa, bỏ đi không thèm ngoảnh đầu.
"Tử Trạc ngươi đi đâu vậy? Cơm chưa ăn xong......"
Mộc Tử Trạc không hề quan tâm hắn, nhanh chóng bước về phòng mình.
Tiêu Ưng Trì vội đuổi theo, hắn có chút lo lắng gõ cửa phòng Mộc Tử Trạc: "Ta sai rồi Tử Trạc, ngươi mở đi mà."
Chẳng có động tĩnh.
"Thực xin lỗi Tử Trạc, do ta không tốt, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi không thích ta gắp thức ăn, vậy ta sẽ không gắp nữa.
Ta biết ngươi giận ta, nhưng bất luận thế nào cũng đừng giày vò cơ thể chính mình...."
"Bịch." Trong phòng bất chợt vọng ra tiếng vật nặng rơi đập xuống đất.
Đáy lòng Tiêu Ưng Trì đột nhiên run lên, hắn mạnh tay gõ cửa, "Tử Trạc à?"
Không ai phản ứng.
Tâm thức bị bao trùm bởi dự cảm bất hảo, hắn nâng cước đá văng cánh cửa, thì nhìn thấy người nọ ngã vật ra đất lăn lội giãy dụa, vẻ mặt cậu cực kỳ thống khổ, trên trán ứa cả mồ hôi lạnh.
Trái tim Tiêu Ưng Trì co rút mãnh liệt, độc tố trong cơ thể cậu tái phát?
Tiêu Ưng Trì rảo bước tiến lên ôm lấy Mộc Tử Trạc, nhưng khi tay sắp chạm tới lại bị người nọ hất ra.
Mộc Tử Trạc bị đau đớn hành hạ đến ý thức không rõ, thế mà lúc nhìn rõ người xông đến là Tiêu Ưng Trì thì cậu vẫn theo bản năng tránh hắn.
Cậu gắt gao cuộn tròn thân thể, cự tuyệt người kia trợ giúp: "Cút ngay...!ta không cần....!ngươi cứu......"
Đây không phải vị thần trong trí nhớ từng cứu vớt cậu khỏi bùn lầy, đây là ác ma, tên ác ma mang bộ dáng thần linh của cậu nhẫn tâm đem cậu giáng xuống địa ngục Vô Gian.
Cậu thà rằng đau đến chết cũng không muốn tên ác ma này cứu vớt.
Chứng kiến Mộc Tử Trạc kháng cự kịch liệt như thế, trái tim Tiêu Ưng Trì như bị người ta dùng dao cùn từng nhát từng nhát đục khoét, khoét thành một mảnh máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.
Hắn áp chế thống khổ nơi đáy lòng, mạnh mẽ bế cậu lên: "Tử Trạc, đừng nháo nữa, tình trạng thân thể ngươi hiện tại rất nguy hiểm, để ta đưa ngươi đi tìm ngự y..."
Người trong ngực rõ ràng đã đau đến đầu óc mơ hồ thế nhưng vẫn vô thức dùng sức giãy dụa, "Ta không cần......!ma quỷ......"
Chữ cứu chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiêu Ưng Trì thình lình nâng tay chộp xuống sau gáy cậu, Mộc Tử Trạc nhất thời mất đi ý thức, yếu ớt gục trong ngực Tiêu Ưng Trì.
Tiêu Ưng Trì ôm cậu thật chặt.
Đau lòng, hổ thẹn, tự trách, sợ hãi,......!trăm mối cảm xúc ngỗn ngang, "Xin lỗi Tử Trạc, thực xin lỗi...."
Lúc Mộc Tử Trạc tỉnh lại thì thấy Mộc Tử Khâm ngồi bên mép giường.
"Hoàng huynh, sao huynh tới đây?" Gặp được Mộc Tử Khâm, hai mắt Mộc Tử Trạc đều phát sáng, cậu nhích lại gần Mộc Tử Khâm, làm nũng mà ôm thắt lưng cọ cọ.
"Đệ nha..." Mộc Tử Khâm sủng nịch sờ đầu cậu, "Hiện tại cảm thấy thế nào? Trên người còn đau không?"
Mộc Tử Trạc hưởng thụ Mộc Tử Khâm vỗ về mình, dụi đầu như con mèo nhỏ: "Không đau, mấy ngày nay đỡ hơn rất nhiều, độc tố trong cơ thể cũng ít khi tái phát...."
Mộc Tử Khâm ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu Mộc Tử Trạc, bất quá nơi đáy mắt xoẹt qua tia sắc lẹm: "Có chút nợ nần nên thanh toán rồi......"
.........
"Nương nương, giải người đến rồi."
Linh Tuyết đẩy một người tới trước mặt Mộc Tử Khâm, rồi hung hăng đá đá vào đầu gối tên kia, gã liền nặng nề quỳ gối xuống.
Chính là tiểu tư bên cạnh Trần Nguyên Tư.
Sau cái lần Trần Nguyên Tư từ Trì thân vương phủ trở về ấy, Trấn quốc công lập tức âm thầm giấu hắn ta đi, chẳng biết an nào tại nơi nào.
Tiêu Ưng Trì truy xét vài lần lại thủy chung không thấy người đâu.
Trấn quốc công là đại thần trong triều, nhất thời không thể động đến, càng chẳng thể định bừa cho Trần Nguyên Tư cái tội danh, thế nên khó mà cứng rắn buộc Trấn quốc công giao người.
Qua vài lần tìm kiếm thất bại, Tiêu Ưng Trì đành tạm thời từ bỏ, dành toàn bộ tinh thần tập trung trên người Mộc Tử Trạc.
Nhưng Mộc Tử Khâm đâu tính