24/01/2022
Edit: Chary
______________________________________
Trong thiên điện.
Trên giường lớn hoa quý mềm mại, nam tử tuyệt sắc an tĩnh nằm, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run rẩy, rũ xuống một bóng mờ.
Mặt y ửng một tầng hồng sắc bất thường, mi tâm gắt gao nhíu chặt, như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
Đôi môi tam nguyệt anh hoa giờ đây tái nhợt khô khốc, mất đi trơn bóng dĩ vãng, cánh môi mấp máy, khí tức tuôn ra nóng đến bỏng tay.
"Y thế nào rồi?" Nhiệt độ thân thể Mộc Tử Khâm làm Tiêu Chấn Diệp bất giác cau mày, tâm sinh lo lắng dõi theo nam tử hôn mê bất tỉnh trên giường.
Bởi vì sinh bệnh, mặt mày nam tử tuyệt sắc vơi bớt vẻ sắc bén nhiếp nhân, ngược lại tăng thêm đôi chút yếu ớt, vô tình kích khởi ham muốn bảo hộ của nam nhân, chọc người khó nén ý nghĩ được ôm y vào lòng mà ôn nhu thương tiếc.
Tiêu Chấn Diệp xác thực làm vậy, hắn nhẹ nhàng đem Mộc Tử Khâm kéo vào lòng ngực, động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng vạt áo trước ngực Mộc Tử Khâm vẫn theo đó trượt sang hai bên, bại lộ da thịt trắng hơn nhiều so với nam tử bình thường, cùng với dấu vết loang lổ trên nước da trắng nõn ấy.
Trong đầu Tiêu Chấn Diệp tức khắc tái hiện tràng cảnh nồng nhiệt tối qua, hô hấp của hắn nháy mắt trở nên nóng rực, dục vọng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp còn đương đắm chìm tại cục diện đêm qua, Vương Phục lên tiếng không hợp lúc: "Thần đã nối lại cánh tay trật khớp giúp nương nương, thương thế trên người cũng xử lý ổn thỏa, chỉ là......!chỉ là........."
Ánh mắt Vương Phục cố tình lẩn tránh, nét mặt mang chút quái dị, như có chuyện gì khó mở miệng.
"Chỉ là cái gì? Nói!"
Từ trước đến nay Vương Phục luôn nói chuyện thẳng thắn, đột nhiên làm ra bộ dáng ấp a ấp úng chọc Tiêu Chấn Diệp tức giận, mắt không khỏi sắc lạnh.
"Chỉ là......" Nhớ tới tình cảnh Mộc Tử Khâm ban sáng, Vương Phục từng chứng kiến vô số cung đình chi sự và các loại thương khẩu cũng bị dọa không nhẹ.
Mộc Tử Khâm thân thể trắng nõn nơi nơi đều có vết tích xúc mục kinh tâm*, trên dưới toàn thân gần như chẳng còn khối thịt lành lặn, nhất là ở xương quai xanh cùng chỗ trước ngực kia, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
(*Mắt thấy mà lòng kinh hoàng)
Ai có kiến thức hiển nhiên hiểu đây là lúc làm tình lưu lại, không kiến thức rất có thể tưởng rằng hôm qua y cùng dã thú triền đấu một đêm.
Suy nghĩ bay bổng đến tình cảnh tàn nhẫn kia đột nhiên cảm thụ được một đạo hàn quang rơi trên người mình, Vương Phục đánh cái rùng mình, hắn lấy lại tinh thần gắn gượng chống đỡ ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Chấn Diệp, mới sực nhớ Tiêu Chấn Diệp còn đang chờ mình nói.
Vương Phục chả rảnh lo Tiêu Chấn Diệp có phản ứng gì, nhanh chóng tiếp lời: "Nương nương đây là lần đầu.......!lần đầu hầu hạ, đêm qua bệ hạ quá mức......!quá mức dũng mãnh, lại không chuẩn bị thích đáng, chỗ kia của nương nương bị xé rách tương đối nghiêm trọng......"
Vương Phục hết sức rõ ràng sắc mặt Tiêu Chấn Diệp khủng bố cỡ nào, bất quá kiên trì nói tiếp: "Hơn nữa bệ hạ lưu lại trong cơ thể nương nương nguyên......!nguyên dương không được rửa sạch kịp lúc, nên bây giờ mới phát sốt......"
Quả nhiên, Vương Phục vừa dứt lời liền trông thấy sắc mặt Tiêu Chấn Diệp bỗng chốc đen xuống, hắc vân che thành.
Này chẳng những là lần đầu của Mộc Tử Khâm, còn là lần đầu tiên của hắn, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hắn không chạm qua bất kì kẻ nào, hắn vì người nọ thủ thân như ngọc cấm dục nhiều năm, thế nên thường xuyên bị hiểu lầm thành "Không được", mặc dù lời này chả ai dám nói ra.
Lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cộng với cửu biệt trùng phùng