"Khụ!"
Mộc đế ho nhẹ một tiếng ngăn lại hành động thân thiết chẳng xem ai ra gì của một người một mã kia, bấy giờ Mộc Tử Khâm mới chịu buông Xích Vũ ra.
"Xin lỗi phụ hoàng, là nhi thần lỗ mãng, khiến người phải lo lắng cho nhi thần." Mộc Tử Khâm bước đến trước mặt Mộc đế, khom người hành lễ.
"Con còn biết mình lỗ mãng à? Thân là thái tử Mộc Quốc, dạy bao nhiên lần cũng không thấy con sửa đổi..."
Thiếu niên cúi thấp đầu, vẫn duy trì tư thế khom người hành lễ, ấy thế ở góc độ Mộc đế nhìn không thấy, y lại nghịch ngợm mà thè lưỡi.
Lúc này đây, thiếu niên đang ở độ tuổi tuổi trẻ khí thịnh, tựa như nghé con không sợ hổ, luôn muốn trải nghiệm những việc có tính thách thức cao, ngày thường sao có thể chịu ngồi yên, rảnh rỗi liền thích chạy ra bên ngoài chơi.
Dẫu cho thân là thái tử Mộc quốc, gánh vác trọng trách trên vai nhưng tâm tính thiếu niên không hề thay đổi, không phải lén lút chạy đi thì hai ngày ba bữa lại chọc tai vạ.
Mộc đế răng dạy mãi, hết cấm túc rồi dùng gia pháp, bất quá y vẫn chứng nào tật nấy.
"...! Thôi bỏ đi, trở về giáo huấn con sau." Mộc đế đương nhiên nhìn ra thái độ lơ đễnh của y, ông yên lặng thở dài, đứa nhỏ này khi nào mới hiểu chuyện để ông có thể an tâm giao phó quốc gia cho nó đây.
Mộc Tử Khâm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải nghe phụ hoàng dạy dỗ nữa.
Mộc đế nhìn sang Tiêu Chấn Diệp, khẽ cúi người ôm quyền thi lễ: "Đa tạ ngũ hoàng tử Tiêu Quốc ra tay tương trợ..."
Tiêu Chấn Diệp hoảng sợ, vội tới dìu ông: "Thánh thượng đừng dọa thần......"
"Trẫm nghe hạ nhân bẩm báo, thời điểm khuyển tử xông vào rừng cấm là ngũ hoàng tử bất chấp nguy hiểm đi theo cứu giúp.
Trên đường tới đây trẫm có thấy thi thể năm con mãnh hổ quý hiếm nên tiện thể kiểm tra thương thế trên người chúng nó, trừ bỏ vết kiếm khuyển tử lưu lại thì còn có của một người khác, người ấy chắc hẳn ngũ hoàng tử.
Nếu không nhờ ngươi, e rằng khuyển tử đã táng thân trong miệng hổ, đại ân của ngũ hoàng tử, trẫm đây suốt đời khó quên...."
"Thánh thượng quá lời, thái tử điện hạ thiếu niên oai hùng, thần không thể sánh kịp, chạy tới nào giúp được gì ngược lại còn cản trở điện hạ...."
"Ngũ hoàng tử khiêm tốn......"
Mộc Tử Khâm đứng một bên nghe hai người họ kẻ sướng người họa, trong lòng thầm thấy khinh thường.
Bên này, Mộc đế và Tiêu Chấn Diệp vẫn đang nói, "Ngũ hoàng tử nhất biểu nhân tài, trí dũng song toàn, thật sự là thiếu niên anh hùng..."
"Thánh thượng khen trật rồi, thái tử điện mới chân chính là thiếu niên anh hùng..."
Tiêu Chấn Diệp lời thì nói vậy chứ trong lòng sớm đã nở hoa, nhạc phụ đại nhân khen hắn kìa....
Mộc đế liếc mắt đến vết thương trên tay Tiêu Chấn Diệp, nhận ra do rắn độc gây nên: "Sao ngũ hoàng tử lại bị rắn cắn thế?"
"Vì cứu nhi thần." Mộc Tử Khâm đột nhiên lên tiếng.
Mộc đế hướng ánh mắt dò hỏi về phía thiếu niên, lúc này y mới kể rõ đầu đuôi sự việc, đương nhiên sẽ lượt bỏ chuyện Tiêu Chấn Diệp giở trò lưu manh với y.
Mộc đế thành khẩn bảo: "Đại ân đại đức của ngũ hoàng tử trẫm cảm kích vô cùng, ngũ hoàng tử chẳng màng an nguy mà cứu khuyển tử, không biết ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?"
"Thái tử điện hạ là rường cột quốc gia, đây là điều thần nên làm thôi, thần chẳng giúp được gì nhiều, vô công sao dám xin ban thưởng..."
Mộc đế: "Nếu ngũ hoàng tử không xin ban thưởng, vậy trong khoảng thời gian hãy để khuyển tử chiếu cố ngươi cho tới khi thân thể khôi phục đi."
Tiêu Chấn Diệp nhãn tinh phát sáng: "Đa tạ thánh thượng...."
Thiếu niên khiếp sợ nhìn Mộc đế: "Phụ hoàng!"
Cư nhiên bắt y đi chiếu cố đăng đồ tử này?!
Nên biết rằng trừ phụ hoàng và Tử Trạc, trước nay y đã phải chăm sóc ai bao giờ đâu.
"Câm miệng!" Bị Mộc đế dùng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng liếc qua, thiếu niên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tiêu Chấn Diệp cười tủm tỉm ngó sang thiếu niên: "Vậy đành phiền thái tử điện hạ rồi..."
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, hung tợn đáp: "Đừng khách khí!"
Sau cùng, vẫn là Xích Vũ và Mặc Ảnh dắt họ rời đi.
Bố cục rừng cấm quỷ quyệt kỳ bí khiến người ta dễ dàng lạc mất phương hướng, bất quá đối với Xích Vũ và Mặc Ảnh mà nói những điều này giờ đây chẳng đáng nhắc đến.
Hôm qua, sau khi Mộc Tử Khâm để Xích Vũ bên ngoài cánh rừng, nó liền tìm đường ra ngoài hòng dẫn viện binh đến cứu Mộc Tử Khâm, ngặt nỗi tìm kiếm mãi chả thấy lối thoát đâu, kế đó thì gặp được Mặc Ảnh cũng bị Tiêu Chấn Diệp bỏ lại nên chúng kết bạn cùng nhau tìm đường.
Rừng cấm tiềm tàng vô vàn nguy cơ, sau vài lần thoát chết khỏi hiểm địa, bằng vào bản năng động vật mà hai con ngựa rốt cuộc tìm được đường ra trước khi trời sáng, rồi đưa viện binh đến trợ giúp Mộc Tử Khâm cùng Tiêu Chấn Diệp.
"Hoàng huynh!"
Phía ngoài rừng cấm, Mộc Tử Trạc đứng đấy chờ họn họ đã lâu, vừa thấy Mộc Tử Khâm cậu liền trực tiếp bổ nhào tới ôm chầm thắt lưng y, những giọt nước mắt to như hạt đậu thay phiên nhau lăn xuống, cậu nức nở nghẹn ngào gọi: "Hoàng huynh......"
"Ngoan nào, hoàng huynh đây chẳng phải vô sự à?" Mộc Tử Trạc vừa khóc Mộc Tử Khâm lại thấy đau đầu, "Làm sao thích khóc lóc giống hệt nữ hài thế?"
Ngữ khí chất chứa vô hạn ôn nhu cùng sủng nịch.
"Đệ cứ thích khóc đấy, ai bảo nam hài không được khóc? Huynh hại đệ lo lắng cho huynh cả đêm, giờ khóc một chút thì sao chứ?" Mộc Tử Trạc cọ tới cọ lui trong ngực Mộc Tử Khâm, dụi hết nước mắt lên người y.
Mộc Tử Khâm cưng chìu dỗ dành: "Hảo hảo hảo, khóc một chút...."
Mộc Tử Trạc hít mũi: "Còn chẳng phải tại huynh à, cứ bảo phải săn được thứ tốt nhất, huynh khi không xông vào rừng cấm làm gì?"
"Rồi rồi, đệ xem đây là cái gì?" Mộc Tử Khâm móc trong ngực ra cái túi vải.
"Cái gì thế?" Mộc Tử Trạc nghi hoặc mở túi vải, hai mắt sáng lên: "Phá quán*?" (Raw là 破罐, tôi cũng chẳng rõ là quả gì để nguyên vậy)
Chùm quả đỏ rực được kết thành tử nhiều quả nhỏ, mỗi quả nhỏ đều căng mọng, trông cực kỳ bắt mắt.
Loại quả dại rất hiếm gặp ở Mộc Quốc, lần đó Mộc Tử Khâm mang Mộc Tử Trạc ra ngoài chơi, lúc đi ngang qua một ngọn núi hoang thì vô tình bắt gặp loại quả này, thấy Mộc Tử Trạc thích ăn nên Mộc Tử Khâm