Lữ Tu trao đổi xong với người Hoàng hậu phái tới, vừa xoay thì trông thấy La Chính ngồi trên xe lăn với vẻ mặt u ám, theo sau hắn ta còn có một đám hạ nhân vác gậy gỗ to cỡ cánh tay, ai nấy đều giận dữ nhìn gã.
Lữ Tu giật thót lui về phía sau, tới khi gót chân giẫm trúng một tảng đá mới dừng.
La Chính? Hắn ta đến đây từ lúc nào? Chuyện vừa nảy hắn ta nghe được bao nhiêu?
Lữ Tu ổn định tâm thần, hành lễ: "La...."
"Đánh chết gã cho bản hoàng tử!" Lữ Tu chưa dứt lời đã nghe thấy La Chính gầm lên, bọn hạ nhân phía sau hắn ta lập tức nhận mệnh, xách gậy bao vây Lữ Tu rồi hung hăng quất xuống người gã.
"A ——"
Tiếng kêu gào thảm thiết đến nhức óc đinh tai.
"Dừng."
Chẳng rõ qua bao lâu, La Chính mới bảo đám hạ nhân dừng lại.
Lữ Tu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cả người phủ kín những vết thương xanh xanh tím tím, gã nước mắt nước mũi giàn giụa, hấp hối cuộn mình trên đất, dường như thở không ra hơi.
Tay phải và chân phải của gã vặn thành một góc độ kì dị, hiển nhiên là đã bị bẻ gẫy.
Nước mắt gã chảy dài, khuôn mặt xoắn lại vì đau đớn, trông vừa chật vật vừa ghê tởm.
Xương cốt toàn thân như gãy nát, nhúc nhích một cái liền đau thấu tim gan, gã chỉ có thể quỳ rạp dưới đất nhỏ giọng rên rỉ.
Bất quá gã chẳng thể nói nên lời.
"Ô...!a...."
Một trận đau đớn bất ngờ ập tới, bởi do tên hạ nhân trước mặt giẫm mạnh lên tay gã.
"Tha...!tha mạng......" Mí mắt sưng húp nên gã chẳng trông rõ diện mạo người trước mặt, buộc phải không ngừng cầu xin tha thứ.
La Chính thưởng thức thảm trạng của gã tiểu tư, cuối cùng cũng thấy hả giận.
Sau hôm ấy, hắn đã từng cử người đi trả thù Tiêu Chấn Diệp thế nhưng ngay cả một sợi lông cũng chả động tới được, ngược lại còn bị Tiêu Chấn Diệp lấy Mộc Tử Khâm ra hù dọa.
Hắn ta ăn thiệt ở chỗ Tiêu Chấn Diệp bèn giáo huấn tiểu tư của hắn để trút giận, ai ngờ lại bắt gặp Lữ Tu lén lút gặp mặt một hắc y nhân.
Hồi tưởng đến việc lúc trước, mỗi lần mình xung đột cùng Tiêu Chấn Diệp tựa hồ đều do gã tiểu tư này châm lửa, La Chính tức thì hiểu ra bản thân bị người tính kế.
La Chính đen mặt nhìn gã tiểu tư nằm dưới đất, "Mặc kệ ngươi là người của ai, đã dám tính kế bản hoàng tử thì bản hoàng tử ắt sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Đi!"
"A —" Bánh xe lăn nghiền qua người Lữ Tu, kéo theo tiếng hô tê tâm liệt phế và âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Suốt cả quá trình này, Tiêu Chấn Diệp ẩn trong góc tối quan sát hết thảy, nhìn gã tiểu tư nằm liệt trên đất hô hấp khó khăn, khóe môi hắn giương lên độ cong châm biến, đoạn xoay người ly khai.
Lữ Tu được hạ nhân khiêng về.
Khi ấy gã mang thương tích đầy mình, tê liệt nằm trên cáng, trông vô cùng nhếch nhác.
"Ngươi sao thế Lữ Tu?"
Lúc trông thấy tình trạng thê thảm của Lữ Tu, Tiêu Chấn Diệp trợn tròn hai mắt, vẻ mặt từ khiếp sợ chuyển sang phẫn nộ, "Là ai làm?"
Tiêu Chấn Diệp như thể chợt nhớ ra chuyện gì, kinh sợ nói: "Có phải tôn tử La Chính kia không?"
Vừa nói xong liền bắt lấy thanh kiếm trên giá, "Dám động đến người của ta, ta làm thịt hắn!"
Lữ Tu nghe vậy thì chấn động, gã cố hết sức lê thân thể đau đớn, vươn cánh tay đầm đìa máu tươi túm tay áo Tiêu Chấn Diệp: "Ngũ hoàng tử......! đừng đi...."
Nếu lại đi chọc kẻ điên La Chính kia, ai biết sau đấy hắn ta có cho gã thêm một cú hay không?
Vốn nghĩ có thể làm gia tăng mâu thuẫn giữa Tiêu Chấn Diệp và La Chính, rồi mượn tay La Chính diệt trừ tên ngu xuẩn này, nào ngờ mồi lửa thiêu tới người mình.
Tên ngu xuẩn Tiêu Chấn Diệp lông tóc vô thường còn mình bị kẻ điên kia phế bỏ tay chân.
Rõ ràng trước kia chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.....
Nội tâm Lữ Tu khẽ động, chẳng lẽ Tiêu Chấn Diệp nói gì đó với kẻ điên kia?
Lữ Tu làm bộ lơ đãng quan sát thần sắc Tiêu Chấn Diệp, nhưng ngoài vẻ tức giận ra thì chẳng phát hiện dị thường.
Coi bộ là mình suy nghĩ quá nhiều, lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Cơ mà....
Ánh mắt Lữ Tu xoẹt qua tia oán độc, La Chính, sẽ có một ngày ta khiến ngươi trả giá đại giới!
Tiêu Chấn Diệp đứng bên cạnh hiển nhiên chẳng bỏ sót tia oán độc ấy, đáy mắt hắn chợt lóe châm chọc rồi biến mất, nhanh đến độ khiến người ta không kịp nắm bắt.
"Đừng ngăn cản bản hoàng tử! Bản hoàng tử đi báo thù cho ngươi!" Tiêu Chấn Diệp hất phăng tay Lữ Tu, rút kiếm xông ra cửa.
Bên kia, Lữ Tu bỗng kêu la thảm thiết, Tiêu Chấn Diệp vội quay đầu lại, liền thấy Lữ Tu ôm tay cuồn mình thành một đoàn.
"Ta...!thực xin lỗi, ta không cố ý......" Biểu tình Tiêu Chấn Diệp xuất hiện chút bối rối.
Thật ra hắn cố ý đấy.
"Ngũ hoàng tử......" Sắc mặt Lữ Tu tái nhợt vì đau đớn, cái trán dầm dề mồ hôi, "Tiểu nhân chỉ là một hạ nhân......!Ngũ hoàng tử không thể vì tiểu nhân....!mà làm mất hòa khí hai nước......."
Tiêu Chấn Diêp: "Ngươi không phải hạ nhân, ngươi ở bên cạnh ta từ nhỏ, bản hoàng tử ngươi xem ngươi như huynh đệ!"
Lữ Tu: "Từ trước tới nay, Ngũ hoàng tử luôn đối với tiểu nhân....!thân như huynh đệ, tiểu nhân......!cảm kích vô cùng......"
Trong lòng Tiêu Chấn Diệp thầm mắng: Ngươi biết ta đối với ngươi thân như huynh đệ, mà lại lấy oán trả ơn đâm một đao sau lưng ta!
"Nhưng nếu Ngũ hoàng tử vì tiểu nhân mà làm mất hòa khí hai nước, tiểu nhân dù có chết vạn lần cũng không đền hết tội......!Cho nên, thỉnh Ngũ hoàng tử lấy đại cục làm trọng....."
"Thương thế của ngươi...."Tiêu Chấn Diệp vừa lo lắng vừa đau lòng xem xét vết thương của Lữ Tu, "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
"Thôi..." Tiêu Chấn Diệp ra vẻ thỏa hiệp, "Nghe lời ngươi, lần này bỏ qua cho La Chính vậy......"
"Lữ Tu ngươi yên tâm." Tiêu Chấn Diệp vỗ vỗ bả vai Lữ Tu, "Bản hoàng tử nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất, cam đoan chữa khỏi thương thế cho ngươi."
Ta sẽ mời đại phu tốt nhất để ngươi vĩnh viễn không thể sống yên, để ngươi tuổi già chịu nổi đau tàn tật, để ngươi lĩnh hội một phần thống khổ kiếp trước ta phải chịu!
Lữ Tu cảm động đáp: "Cảm tạ Ngũ hoàng tử."
Khóe môi Tiêu Chấn Diệp câu lên độ cung mang ý vị thâm trường: "Đây là