14/08/2022
Edit: Chary
______________________
Nơi sơn động đang diễn ra tràng cảnh ngập tràn hương diễm.
Hồng y mỹ nhân ánh mắt mơ màng, áo quần bất chỉnh nằm trên giường đá, đôi tay mảnh dẻ bị cố định trên đỉnh đầu bằng dải hồng trù (lụa đỏ).
Hắc y nam nhân đè trên người mỹ nhân, tay gã luồn vào nội y vuốt ve cơ thể với đường cong hoàn hảo.
Mạnh Hoằng Tế đầy si mê cảm thụ xúc cảm mĩ diệu dưới tay: "Thái tử điện hạ à, chỗ này chính là hôn phòng ta cố ý chuẩn bị đấy, mỗi một đồ vật ở đây đều do ta tỉ mỉ chọn lựa cho ngươi, thích không nào?"
"Có biết ngày trước mỗi lần nhìn ngươi ta đã nghĩ gì không?" Mạnh Hoằng Tế nhãn thần cuồng dại: "Ta nghĩ nên làm thế nào để kéo ngươi xuống khỏi thần đàn cao thượng, đặt ngươi dưới thân mình đùa bỡn tới khi ngươi khóc lóc xin tha, đặng từ từ ngắm nghía nét mặt khuất nhục bất kham của ngươi...."
"Ngươi không biết ta chuẩn bị cho ngày này bao lâu rồi đâu, nhưng ta rốt cuộc cũng chờ được đến hôm nay.
Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, đêm nay hãy ở dưới thân ta phóng túng đi..."
Mạnh Hoằng Tế vốn định tiếp tục chạm vào Mộc Tử Khâm thì một đường kiếm bỗng nhiên xuất hiện dẫn theo khí thế cực đại đánh thẳng về phía gã.
Mạnh Hoằng Tế vô thức lắc mình né tránh, kiếm kia liền sượt qua người gã cắm sâu ba thước vào vách đá đằng sau.
Ánh mắt Mạnh Hoằng Tế trầm xuống, nếu khi nảy gã tránh không kịp, e rằng bây giờ đã là một người chết.
Mạnh Hoằng Tế quay ngoắt đầu ngó sang hướng phát ra công kích, chợt gã thấy Tiêu Chấn Diệp vẻ mặt sa sầm đứng ngay ngoài sơn động, ánh mắt hắn đương bốc lên sát ý lạnh băng.
Mà Tiêu Chấn Diệp vừa trông thấy Mộc Tử Khâm y sam hỗn loạn nằm trên giường đá thì đôi đồng tử dường như co rút lại, sự thị huyết nhiếp nhân cô đọng nơi đáy mắt.
Khi Thái tử phủ gặp chuyện hắn tức khắc chạy qua, cước bộ không ngừng đuổi theo tới tận nơi này, ai người cuối cùng vẫn chậm một bước.
"Mạnh Hoằng Tế, ngươi đám động đến Tử Khâm, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!" Tiêu Chấn Diệp rút thanh kiếm khỏi vách đá, xoay người tấn công Mạnh Hoằng Tế.
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!" Mạnh Hoằng Tế cũng lập tức đón chiêu.
Nữa canh giờ sau.
"Người trả lại cho ngươi đó, đừng đánh nữa!" Tuy Mạnh Hoằng Tế giỏi khinh công, nhưng xét về vũ lực thì thua xa Tiêu Chấn Diệp, cộng với việc hắn hiện điên cuồng đang công kích như không cần mạng, khiến gã không chống đỡ nỗi phải thụ trọng thương.
"Dám động vào người của ta mà còn đòi toàn mạng sao?" Tiêu Chấn Diệp cười lạnh một tiếng, thế công càng ác liệt.
Lời cũng đã nói tới nước này, trên người Mạnh Hoằng Tế lại có thêm hơn chục vết thương, gã ngày càng vô lực chống đỡ.
Xem ra Tiêu Chấn Diệp nhất quyết không buôn tha gã, Mạnh Hoằng Tế nhân lúc Tiêu Chấn Diệp không đề phòng moi từ trong ngực ra một quả đạn khói, ném thẳng vào người hắn.
"Ầm —" Đạn khói nổ tung, trước mắt Tiêu Chấn Diệp toàn khói sương trắng xóa, còn đâu bóng dáng Mạnh Hoằng Tế.
Hắn cau mày tính toán đuổi theo, nhưng bất ngờ nghe được mỹ nhân trên giường đá đột nhiên phát ra tiếng "Ưm a ~" ngọt liệm.
Tiêu Chấn Diệp từ bỏ ý định truy đuổi Mạnh Hoằng Tế, vội vàng tiến lại gần giường đá xem xét: "Ngươi sao rồi Tử Khâm?"
Đôi mắt mỹ nhân trở nên mê ly vì nhiễm sắc dục, làn hơi thở ra nóng bỏng đến đốt người.
Lúc này, hai tay y đã giãy thoát khỏi hồng trù, y vô thức vặn vẹo thân mình hòng làm vơi bớt cỗ khô nóng trên người, da thịt trắng nõn theo động tác mà bại lộ......
Tiêu Chấn Diệp bất giác thở dốc, hắn cực lực áp chế phán ửng của thân thế, đoạn bế thốc người lên: "Tử Khâm, ta đưa người về...."
Trời đất thình lình xoay chuyển khi lời chưa kịp dứt, hắn bị tiểu mỹ nhân áp lên giường đá.
"Đừng nháo Tử Khâm, ta dẫn ngươi đi tìm đại phu..."
Tiêu Chấn Diệp muốn chống người dậy nhưng hai tay hắn đã bị Mộc Tử Khâm ghì chặt ở sau lưng, bóng dáng y phủ xuống người hắn: "Cho ta...."
Thanh âm trầm thấp khản đặc, chứa đựng tình dục nồng đậm.
Tiêu Chấn Diệp sửng sốt ngoảnh đầu, rồi hắn trông thấy một đôi phượng mâu liễm diễm sóng tình.
Như mĩ tửu được ủ ngàn năm, đuôi mắt phượng câu lên phi sắc, đẹp đến động phách kinh tâm, khiến vạn vật thế gian đều thất sắc.
"Cho ta..." Mộc Tử Khâm nặng nề lặp lại lời nói.
Tiêu Chấn Diệp yết hầu lăn lộn, giọng hắn khàn khàn: "Biết ta là ai sao?"
Hơi thở mát lạnh phun lên da thịt nóng rực, thân thể Mộc Tử Khâm bất giác mà phát run, y nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá nam nhân dưới thân mình, rồi nói: "Tiêu...!Chấn Diệp..."
Con ngươi Tiêu Chấn Diệp co lại, hắn trở người đè lên Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm à, đêm nay ta nhất định không làm ngươi bị thương nữa đâu..."
.........
Rạng sáng tinh mơ, ánh dương nghiêng bóng chiếu vào sơn động.
Mộc Tử Khâm nâng tay che bớt tia sáng lóa mắt, từ từ tỉnh dậy.
"A ——" Tiếng hét to vẳng ra từ sơn động dọa bay cả đám chim trong rừng.
"Sao vậy Tử Khâm?" Tiêu Chấn Diệp mơ mơ màng màng bị Mộc Tử Khâm đánh thức, hắn tức khắc đề cao cảnh giác vì cứ ngỡ y gặp nguy hiểm.
Xác định y bình an vô sự, tâm hắn mới buông xuống.
"Ngươi...! ngươi...!Ta...!chúng ta..." Mộc Tử Khâm hốt hoảng túm lấy y phục khoác lên người, chỉ chỉ Tiêu Chấn Diệp đang lõa thể, lại chỉ vào chính mình: "Tối hôm qua, chúng ta...."
Đến rồi, giờ khắc này cuối cùng vẫn đến.
Ngay khi Tiêu Chấn Diệp tự hỏi nên giải thích với Mộc Tử Khâm thế nào cho phải, y bỗng dưng lên tiếng: "Chuyện tối qua...!thực xin lỗi."
"Hả?" Tiêu Chấn Diệp nhất thời nghệch ra, chẳng kịp phản ứng.
"Tối hôm qua..." Mộc Tử Khâm cắn cắn môi, nom chút khó mở miệng: "Tối hôm qua bản thái tử bị kẻ gian ám toán, cưỡng bức ngươi lúc thần trí không rõ ràng, khiến ngươi chịu ủy khuất...."
Y còn nhớ đêm qua mình trúng mị dược của Mạnh Hoằng Tế, mê mê hồ hồ biết Tiêu Chấn Diệp tới cứu mình, sau đấy y đè hắn dưới thân...
Mộc Tử Khâm tự dằn vặt nội tâm một lúc lâu, y chẳng ngờ có một ngày mình sẽ làm ra hành vi mà bản thân chán ghét nhất.
Dù lúc ấy thần trí y mơ hồ không rõ, nhưng chuyện đã phát sinh chính là chuyện đã phát sinh, tổn thương đã tạo thành và không thể lấp liếm cho qua.
Tại sao tối qua y không kịp thời tránh khỏi ám toán của Mạnh Hoằng Tế? Tại sao lúc ấy y không nổ lực hơn để khống chế bản thân mình?
Mộc Tử Khâm thật hận không thể tát mình một cái, y nhìn Tiêu Chấn Diệp nghiêm túc nói: "Tuy rằng việc tối qua xảy ra ngoài ý muốn, nhưng ngươi an tâm, ta nhất định cho ngươi một công đạo."
Tiêu Chấn Diệp