08/09/2022
Edit: Chary
________________________
"Tử Khâm ơi, ta vừa nấu cháo, ngươi mau ăn chút đi."
"Cút."
"Tử Khâm, tối qua bất cẩn làm ngươi bị thương, để ta tới bôi thuốc cho ngươi."
"Cút."
"Tử Khâm, ta bế ngươi ra Ngự hoa viên đi dạo giải sầu nha."
"Cút."
"Tử Khâm, chỗ tấu chương này ta đã giúp ngươi xử lý ổn thỏa rồi, ngươi chớ có nhọc lòng."
"Cút đi."
"Tử Khâm, ta biết dược thiên rất khó nuốt, nhưng ngươi chịu khó chút thì thân thể mới nhanh chóng khỏe lên được chứ."
"Cút."
"Tử Khâm, ngươi ngoan ngoãn ăn xong dược thiện, ta liền dẫn ngươi đi gặp Tử Trạc nha?"
"Cút."
"Tử Khâm à..."
"Cút!"
.........
Trong khoảng thời gian này, bất kể Tiêu Chấn Diệp nói điều gì, lời hồi đáp hắn nhận được vĩnh viễn chỉ có một chữ "Cút".
Từ sau cái hôm ấy, Tiêu Chấn Diệp đã giam Mộc Tử Khâm lại bên mình.
Mỗi ngày, hắn ép y dùng nhuyển cân tán, buộc y ăn dược thiện có trộn máu đầu tim của mình.
Đêm đêm, lại cưỡng bách y cùng mình giao hoan.
Nỗi chán ghét của Mộc Tử Khâm đối với Tiêu Chấn Diệp gia tăng từng ngày.
Đến nỗi về sau, chỉ cần Tiêu Chấn Diệp chạm vào, y liền ghê tởm buồn nôn.
Tiêu Chấn Diệp tận mắt chứng kiến Mộc Tử Khâm một lần lại một lần nôn thốc đến hôn thiên ám địa những khi hắn chạm vào người y, tim hắn chừng như bị con dao sắt thẻo qua từng nhát, đau nghẹn thở.
Kỳ thực, hắn nào đâu muốn bức ép y như thế, nhìn Tử Khâm khó chịu thì bản thân hắn càng khổ sở.
Song, lấy tính tình ấy của Tử Khâm, e rằng y nguyện chết cũng không bằng lòng chung đụng với hắn mỗi ngày, càng đừng nói y sẽ ngoan ngoãn uống máu đầu tim của hắn.
Thế cho nên, hắn chỉ còn cách cứng rắn hành sự.
Chẳng sợ người nọ sẽ vì vậy mà căm thù hắn càng sâu.
Tiêu Chấn Diệp bước đến bên Mộc Tử Khâm đang không ngừng nôn khan, đau lòng vỗ lưng cho y: "Còn bảy ngày thôi.
Tử Khâm, ngươi ráng nhẫn nhịn thêm một chút, bảy ngày sau liền không cần thống khổ như vậy."
Chỉ còn bảy ngày nữa là vừa tròn một tháng, khi ấy Tử Khâm không cần dùng máu đầu tim, cũng chẳng cần cùng hắn giao hợp nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến ngày đó, khi mà y sẽ chẳng bao giờ cần hắn nữa, tim hắn lại vô pháp khống chế mà nhói đau......
Vài hôm kế tiếp, mối quan hệ giữa hai người càng căng thẳng.
Mộc Tử Khâm ngày càng kháng cự Tiêu Chấn Diệp, thân thể Tiêu Chấn Diệp thì mỗi lúc một yếu đi.
Thống khổ khi tự tay cắt thịt lấy máu liên tục một tháng ròng vốn là nỗi đau chẳng ai chịu nỗi, huống chi Tiêu Chấn Diệp trích máu đầu tim, chẳng những không được điều trị nghĩ ngơi cẩn thận, trái lại, hắn thời thời khắc khắc đều ở bên canh giữ Mộc Tử Khâm, dồn hết tâm lực chăm sóc cho y.
Bởi lẽ, thân thể Tiêu Chấn Diệp sớm đã kiệt quệ.
Nếu không phải hắn vẫn luôn tận lực chống đỡ, chỉ sợ đã ngã gục từ lâu.
Sau khi trích xong chén máu đầu tim cuối cùng ấy, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc đổ bệnh.
Đồng thời, Huyết tình cổ trong người Mộc Tử Khâm được giải hoàn toàn, không tái phát.
"Hoàng huynh ơi, bệnh của Chấn Diệp ca trở nặng rồi, huynh tới thăm huynh ấy một chút đi!" Mộc Tử Trạc vội vã xông đến đương khi Mộc Tử Khâm bận xử lý chính vụ.
Bút son trên tay chẳng ngừng, Mộc Tử Khâm cũng chả buồn nâng mi: "Có liên quan gì đến ta đâu?"
Tiêu Chấn Diệp đổ bệnh đã nhiều ngày, nhưng y chưa từng liếc qua một cái.
Mỗi lần Mộc Tử Trạc chạy đến giục y đều thấy y phản ứng thế này.
"Cơ mà huynh ấy vì cứu huynh nên mới bị bệnh đó!" Mộc Tử Trạc nhịn không được hét lên.
Mộc Tử Khâm khẽ nâng mi mắt: "Đệ có ý gì?"
Mộc Tử Trạc cắn môi, sau cùng chịu không đặng khai hết toàn bộ những chuyện Tiêu Chấn Diệp căn dặn cậu giấu diếm Mộc Tử Khâm: "Thật ra muốn giải Huyết tình cổ chỉ có một biện pháp duy nhất, đấy chính là phải cùng người sở hữu bách độc bất xâm chi thể giao hoan, và uống máu đầu tim của người đó trong vòng một tháng!"
Đồng tử Mộc Tử Khâm chợt khuếch đại: "Đệ nói sao cơ?"
Mộc Tử Trạc lau đi giọt lệ ứa ra do quá mức kích động: "Chấn Diệp ca vì cứu huynh mà chủ động nhảy vào Vạn Xà quật.
Suốt ba tháng, mặc cho ngàn vạn xà trùng trong chốn ấy gặm cắn, chịu đựng biết bao tra tấn giày vò mới thành công luyện ra một thân thể bách độc bất xâm...."
Mộc Tử Khâm nghĩ không thông, chẳng phải Tiêu Chấn Diệp trước nay đều có thể chất bách độc bất xâm ư?
Ấy nhưng lúc này y bỗng sực nhớ, đấy là chuyện của kiếp trước, y còn nhớ kiếp này hắn từng bị trúng độc, chứng tỏ thể chất kia chẳng hề tồn tại ở kiếp này.
Lại hồi tưởng việc Tiêu Chấn Diệp đột nhiên tiêu thất trong ba tháng, tâm can Mộc Tử Khâm bất giác run rẩy, lẽ nào hắn thật sự......
Vạn Xà quật – nơi nhân xưng là đia ngục trần gian, khắp chốn đầy rẩy độc xà mãnh thú có thể tùy thời ăn tươi nuốt sống con người, kẻ tiến vào Vạn Xà quật hầu như chả có cơ hội sống sót trở ra.
Nếu Tiêu Chấn Diệp thật sự chủ động nhảy vào Vạn Xà quật vì y, hơn nữa còn hãm thân tại đó ba tháng, vậy hắn......
Mộc Tử Khâm cảm giác thấy hô hấp có chút nhập nhằng.
"Vì giải Huyết tình cho huynh, Chấn Diệp ca mỗi ngày đều phải nhịn đau trích lấy nữa chén máu đầu tim trộn lẫn với dược thiện cho huynh ăn....! Huynh ấy giam cầm, bức bách huynh, thật ra chỉ do muốn cứu huynh mà thôi!"
Cánh môi Mộc Tử Khâm run lên khe khẽ, chuyện này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của y, từ đầu chí cuối y chẳng hề hay biết gì, không một ai nói với y, cả Tiêu Chấn Diệp cũng lặng thinh giấu nhẹm.
Y nhớ đến sắc mặt Tiêu Chấn Diệp tái đi theo từng ngày qua, nhớ đến câu nói của hắn vào đêm hôm ấy, hắn nói rằng "Còn bảy ngày thôi.
Tử Khâm, ngươi ráng nhẵn nhịn thêm một chút, bảy ngày sau liền không cần thống khổ như vậy nữa.", y đột nhiên vỡ lẽ.
Mộc Tử Khâm cơ hồ cảm nhận được có bàn tay vô hình đang yên lặng bóp chặt trái tim mình.
"Những chuyện này gần đây đệ mới được Lưu thái y cho hay, đệ có hỏi Chấn Diệp ca vì sao không chịu nói với huynh....!Huynh ấy bảo...!bảo...."
Mộc Tử Trạc bắt đầu nghẹn ngào: "Huynh ấy bảo huynh vốn chán ghét huynh ấy, sợ huynh biết trong dược thiện kia có máu của huynh ấy sẽ không chịu ăn, còn sợ...!sợ......"
Cậu nức nở mà rằng: "Sợ nếu huynh ấy vì chuyện này mà chết...!khi huynh biết...!sẽ thấy khó xử......"
Mộc Tử Khâm mở to đôi mắt, trái tim trong ngực y đang đập loạn, đầu óc thì rối bời, Tiêu Chấn Diệp kiếp này hoàn toàn bất đồng với hắn ở kiếp trước...
Mộc Tử Trạc vẫn vừa khóc vừa nói: "Đệ không rõ hoàng huynh tại sao lại...!bỗng dưng chán ghét Chấn Diệp ca....!nhưng Chấn Diệp ca vì huynh làm nhiều chuyện như vậy....!hiện tại hôn mê bất tỉnh cũng vì cứu huynh....!Hoàng huynh đi thăm huynh ấy một lần thôi...!nhé?"
"Ta..."
Mộc Tử Khâm chưa kịp cất lời, Phù Nhã đã thình lình xông vào.
Phù