"Một người sống trong vùng an toàn của mình thì dễ, mạo hiểm đánh cược một lần, lại không dễ dàng." Tiêu Cửu Thành nhìn, thật tâm nói.
Thật ra tính khí Thiên Nhã vẫn có thể làm nên chuyện lớn, chỉ là ba mươi mấy năm qua, bị Độc Cô Tấn bảo hộ quá tốt, thiếu hụt tôi luyện, cũng không phải kẻ bất tài vô dụng.
Thiên Nhã vốn dĩ đã cảm thấy mình vô dụng, vẻ mặt và lời nói khẳng định này của Tiêu Cửu Thành, thật đúng là chọc đến chỗ đau của nàng.
Thiên Nhã nghĩ thầm, Tiêu Cửu Thành này quả thực không đơn giản, nhìn cách nói chuyện của cô ta xem.
Nhưng Thiên Nhã cũng cảm thấy mình không thể bị lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Cửu Thành lừa gạt, nàng phải luôn đề cao cảnh giác đối với Tiêu Cửu Thành mới được.
"Ai biết có phải cô tính kế tôi hay không!" Thiên Nhã tức giận nói.
"Em và Thiên Nhã không oán không thù, cần gì phải vòng một vòng lớn như vậy chạy tới tính kế chị chứ? Nói báo ân, chị lại không tin, em cũng hết cách." Giọng điệu Tiêu Cửu Thành bất đắc dĩ nói.
"Tôi lại không nhớ rõ mình có ân tình lớn như vậy với cô." Thiên Nhã cảm thấy chuyện mình không nhớ rõ, chắc chắn là chuyện không quan trọng gì, càng không nói tới có ân tình lớn gì đó.
"Chị đá tên nam sinh kia rất dễ dàng, cho nên không để trong lòng, nhưng chị xem em là một cô gái yếu đuối như vậy, nửa đêm ở bên ngoài, chị cảm thấy có nguy hiểm không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Thiên Nhã liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, vẻ ngoài Tiêu Cửu Thành quả thực gầy yếu, hơn nữa đúng là có vài phần tư sắc, nếu tên nam sinh kia thực sự nổi lên ác ý với cô ta, nhìn đúng là rất nguy hiểm.
"Tự nói mình là cô gái yếu đuối, không thấy kì quặc sao." Tuy rằng trong lòng đồng ý với cách nói của Tiêu Cửu Thành, nhưng lời nói ra vẫn mang theo châm chọc.
Bình thường Thiên Nhã không phải đối với ai cũng trưng ra sắc mặt không tốt, nhưng đối với Tiêu Cửu Thành, sắc mặt của nàng không có cách nào trở nên ôn hoà được.
Dù sao người phụ nữ này, là người mà tên đàn ông nàng từng yêu nhớ thương, cho dù tên đàn ông kia có cặn bã đến đâu, cũng không thể lắng lại ghen ghét của nàng đối với Tiêu Cửu Thành.
Tuy người phụ nữ này không tranh giành đàn ông với mình, nhưng loại cảm giác ấy còn tồi tệ hơn, người ta không cần tranh cũng thắng, cảm giác hoàn toàn thất bại.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy coi thường chính mình, nghe Thiên Nhã độc miệng phỉ nhổ mình, không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ, chẳng lẽ mình có khuynh hướng SM ngầm sao?
"Vậy Thiên Nhã thích kiểu con gái thế nào, muốn làm bạn với kiểu con gái nào?" Tiêu Cửu Thành tò mò hỏi Thiên Nhã.
"Không biết, tôi không có bạn bè." Thiên Nhã nói xong liền hối hận, giống như đang thể hiện ra tính cách của mình rất lầm lì, tuy sự thật đúng là như thế, nhưng Thiên Nhã không muốn thể hiện chỗ thiếu sót trong tính cách của mình ở trước mặt Tiêu Cửu Thành.
"Nếu Thiên Nhã không chê, có thể để em làm bạn của chị." Tiêu Cửu Thành tự đề cử mình nói.
"Không cần, cô nghĩ những chuyện này, còn không bằng nghĩ xem cứu Tập đoàn Thái Cực thế nào đi.
Hai ngày sau, Lý Thao thật sự sẽ đến Tập đoàn Thái Cực sao?" Thiên Nhã không có hứng thú tạo quan hệ cá nhân với Tiêu Cửu Thành, bây giờ toàn bộ tâm tư của nàng đều ở trên Tập đoàn Thái Cực, Lý Thao chưa tới, trong lòng nàng chưa yên.
Hơn nữa, nàng vẫn không yên tâm đối với Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành nói chuyện công việc không nói, cứ nói những chuyện không liên quan với mình, sợ rằng Tiêu Cửu Thành chỉ là một kẻ khoe mẽ.
"Thông thường mà nói, sẽ không có gì ngoài ý muốn, nếu Tập đoàn Chính Hiên không muốn đầu tư, em vẫn có thể tìm nguồn vốn khác, có điều như vậy sẽ tương đối phức tạp.
Lý Thao là anh