Tiêu Cửu Thành không muốn tin tức Tập đoàn Chính Hiên đầu tư vào Tập đoàn Thái Cực truyền ra ngoài, Tiêu Cửu Thành để anh rể cô trực tiếp đến nhà kí hợp đồng.
Lý Thao và Tiêu Cảnh Tịch tới cùng nhau, Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã cùng đến sân bay đón.
"Tôi có cần chú ý gì không?" Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành, phép xã giao vẫn không thể thiếu.
Tiêu Cửu Thành lại có chút kinh ngạc nhìn Thiên Nhã, Thiên Nhã vốn luôn không phải lo chuyện cơm áo, không phải xã giao với bất kì ai, lúc cần lo kế sinh nhai, cũng bắt đầu hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Đã không còn nhà ấm tường che, Thiên Nhã không thể không buộc bản thân phải tự mình trưởng thành và chín chắn, nhìn Thiên Nhã ép mình đi hiểu những thứ khôn khéo lấy lòng này, khiến Tiêu Cửu Thành vừa đau lòng lại vừa thương tiếc.
"Anh rể và chị gái em đều là người dễ nói chuyện, không có gì cần đặc biệt chú ý." Tiêu Cửu Thành vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay Thiên Nhã, giọng nói cực kì ôn nhu, dường như đang muốn trấn an cảm xúc của Thiên Nhã.
Tâm trạng Thiên Nhã quả thật hơi cẩn trọng, nhưng nàng không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành lại nhạy cảm với cảm xúc của người khác như vậy, đột nhiên cảm giác được gì, nàng nhìn tay Tiêu Cửu Thành đang đặt trên mu bàn tay của mình, do dự có nên rút về hay không, nàng không thích người khác tiếp xúc thân thể với nàng, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy mất tự nhiên, nhưng nàng có thể cảm nhận được hành động này của Tiêu Cửu Thành là xuất phát từ thiện ý, cho nên Thiên Nhã do dự một hồi, lại chọn nhịn xuống không rút tay về.
"Cách bảo vệ bản thân tốt nhất, chính là làm cho mình trở nên mạnh mẽ, lúc bắt đầu sẽ luôn có chút khó khăn." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã, Thiên Nhã suốt ba mươi mấy năm đều sống thoải mái hơn những người bình thường, bước ra bước đầu tiên cũng sẽ khó khăn hơn người bình thường một chút.
"Tôi biết bây giờ tôi vô dụng, cũng không cần cô nhắc nhở tôi thêm lần nữa." Lời thiện ý của Tiêu Cửu Thành nói đến trong tai Thiên Nhã lại bị đánh gãy, nàng cảm thấy mình không thích bị người nhỏ tuổi hơn như Tiêu Cửu Thành thuyết giáo.
Nàng yếu đuối, nàng biết, không cần người khác nhắc nhở.
"Em không có ý khác, em chỉ định nói, Thiên Nhã có yêu cầu gì hoặc cần giúp đỡ, cứ việc nói, chỉ cần em có thể làm được." Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm mình chỉ đang cố gắng an ủi khích lệ Thiên Nhã, sao Thiên Nhã lại lí giải hoàn toàn khác với ý mình muốn biểu đạt vậy, quả nhiên thái độ vẫn quan trọng hơn cả.
Thiên Nhã vốn định thẳng thừng từ chối ý tốt của Tiêu Cửu Thành, nhưng lí trí nói với nàng, đừng nói lời quá tuyệt tình, dựa vào tình cảnh hiện tại của mình, đúng là khó tránh sau này có lúc cần Tiêu Cửu Thành.
"Cô có lòng như vậy, tôi sẽ ghi nhớ." Thiên Nhã cười rất chuẩn mực và khách khí.
"Em biết, Thiên Nhã không đến mức bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ người khác, Thiên Nhã vẫn luôn là một cô gái kiêu ngạo." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.
Có đôi khi Thiên Nhã vô cùng chán ghét cái vẻ giống như tôi rất hiểu chị của Tiêu Cửu Thành, nhưng lại không thể nói cô ta sai, dường như thật sự là như vậy.
Thực ra dọc theo đường đi Thiên Nhã cũng không muốn nói chuyện với