Tuy rằng ở bên cạnh chị gái, nhưng một khi trở về phòng, lúc chỉ còn một mình mình, Tiêu Cửu Thành sẽ không nhịn được nhớ nhung Thiên Nhã.
Con người đôi khi sẽ làm một vài chuyện không lí trí, ví dụ như mình, lại sẽ không nhịn được dùng chính mình để thăm dò lòng Thiên Nhã lần nữa.
Tình cảm cũng là một trận chiến, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn xuất phát ở thế yếu, tình thế xoay chuyển, nhưng cô cũng không phải thật sự muốn phân rõ giới hạn với Thiên Nhã, chỉ là vẫn đang thăm dò, Tiêu Cửu Thành còn chưa đợi được Thiên Nhã chủ động quan tâm, cuối cùng vẫn không kiểm soát được trái tim mình.
Mà dù tình hình có như thế nào, người không thể chịu được chắc chắn sẽ là mình, dù sao mình mới là người yêu trước, là người yêu nhiều hơn.
"Sau khi tôi đi, Thiên Nhã có nói gì không?" Tiêu Cửu Thành nhịn không được gọi điện cho Tô Thanh Trầm trước.
"Có hỏi cô đi đâu, hình như chị ấy không vui lắm với hành động không từ mà biệt của cô." Tô Thanh Trầm thành thật nói với Tiêu Cửu Thành.
"Chị ấy thật sự quan tâm đến tôi?" Tiêu Cửu Thành nhịn không được hơi mừng thầm hỏi.
"Chắc chắn là có quan tâm, nhưng quan tâm kiểu nào, tôi không rõ lắm.
Tính khí của Độc Cô đại tiểu thư, bình thường hẳn là nên thuận theo lấy lòng, cô lại làm chị ấy không vui như vậy, không sợ quá đà sao?" Tô Thanh Trầm hỏi.
"Cô có biết cái cảm giác này không? Giống như có một miếng bánh kem vô cùng xinh đẹp ngon lành, bày ở trước mặt cô mỗi ngày, cô đã sớm thèm nhỏ dãi, lại luôn luôn sốt ruột không ăn được?" Tiêu Cửu Thành không trả lời mà hỏi lại.
"Cảm giác cô nói này tôi không hiểu lắm, nhưng tôi biết vội vàng thì không ăn được đậu hũ nóng." Tô Thanh Trầm thành thật nói, khao khát đến mức không chờ được, phải dùng đến thủ đoạn khác thường, không phải phong cách của mình, cô chỉ làm chuyện mình nắm chắc, mà có lẽ cùng vì cô không thích ai giống như Tiêu Cửu Thành.
Tuy Tiêu Cửu Thành không muốn thừa nhận, nhưng cô biết Tô Thanh Trầm nói đúng, bây giờ cô tựa như đang cố ngậm lấy một miếng đậu hũ nóng bỏng, nuốt không được, nhả cũng không ra.
Sau khi Tiêu Cửu Thành cúp điện thoại với Tô Thanh Trầm, lập tức gọi điện thoại cho Thiên Nhã, nhưng Thiên Nhã lại không bắt máy, liền gọi thêm vài cuộc, Thiên Nhã vẫn không nhận.
Tiêu Cửu Thành vẫn không từ bỏ tiếp tục gọi, nhưng gọi thế nào cũng không được, quả nhiên Thiên Nhã đã chặn số điện thoại của cô.
Tiêu Cửu Thành hoảng hốt, cô nhận ra Thiên Nhã thật sự muốn lạnh nhạt với mình, tình hình lại trở nên nghiêm trọng hơn, cô hận bây giờ không thể lập tức mua vé máy bay trở về, nhưng ở đây cô lại không đi được, bởi vì ngày mai anh rể của cô phải phẫu thuật.
Tiêu Cửu Thành trong lúc hoảng hốt, cái khó ló cái khôn, lập tức gọi điện thoại cho Độc Cô Thành, gọi một cuộc bị cúp, gọi cuộc thứ hai, Độc Cô Thành mới bắt máy.
"Cái gì?" Quả nhiên Độc Cô Thành cũng rất bất mãn với Tiêu Cửu Thành, giọng điệu cực kì khó chịu hỏi.
"Chị cậu đâu?" Tiêu Cửu Thành sốt ruột hỏi.
"Cô đối với chị tôi rốt cục là chân tình hay giả ý?" Giọng điệu Độc Cô Thành bất mãn chất vấn.
"Đương nhiên là chân tình." Tiêu Cửu Thành