Thiên Nhã chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, ngoài phẫn nộ, thì lại càng tuyệt vọng hơn, Thiên Nhã loạng choạng đi trên đường, nàng không biết mình còn có thể tìm ai giúp đỡ, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nàng không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bộ dạng uống rượu tự trách của em trai nàng, trong giây phút này nàng có thể lí giải được sự yếu đuối của em trai, bởi vì lựa chọn trốn tránh hiện thực, quả thật dễ dàng hơn một chút.
Ngay lúc Thiên Nhã lang thang trên đường không biết phải đi đâu, đột nhiên có một chiếc xe sáng màu dừng ở trước mặt nàng.
"Thật trùng hợp, chị muốn đi đâu, em đưa chị đi." Tiêu Cửu Thành mở cửa kính xe ra, tỏ vẻ giống như trùng hợp.
Thiên Nhã nhìn thấy lại là Tiêu Cửu Thành, cũng không thèm để ý đến Tiêu Cửu Thành, tiếp tục loạng choạng đi về phía trước, kẻ càng đáng ghét thì lại càng bám dai như đỉa.
"Thiên Nhã, sao chị lại vội không tin em có thể giúp được chị? Cho dù em không giúp được gì, Tập đoàn Chính Hiên có lẽ có thể giúp được, anh rể của em chính là Lý Thao – con trai cả của Tập đoàn Chính Hiên, em cảm thấy em có thể thuyết phục anh ấy đầu tư vào Tập đoàn Thái Cực." Tiêu Cửu Thành lái xe rất chậm, sau đó nói với Thiên Nhã.
Lúc Thiên Nhã vừa nghe đến Tập đoàn Chính Hiên, nàng mới đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Thành, bởi vì Lý Thao của Tập đoàn Chính Hiên đúng là anh rể của Tiêu Cửu Thành, nếu Tập đoàn Chính Hiên tài lực hùng hậu đồng ý đầu tư, Tập đoàn Thái Cực quả thật có thể cứu vãn, nhưng khả năng Tập đoàn Chính Hiên đồng ý hỗ trợ lại rất ít.
"Cô dựa vào cái gì thuyết phục anh ta, hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?" Thiên Nhã hỏi, nàng vốn dĩ vô cùng chán ghét Tiêu Cửu Thành, nàng không tin Tiêu Cửu Thành có thể thuyết phục được Lý Thao, càng không tin Tiêu Cửu Thành lại có lòng tốt như vậy, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*无事献殷勤,非奸即盗 (vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo): (ngạn ngữ Trung Quốc) không có lí do mà lại tỏ ra ân cần, tốt bụng thì kiểu gì cũng có ý đồ xấu
"Em giúp chị, tất nhiên có mục đích của em, chị lên xe đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, em từ từ nói tỉ mỉ với chị." Tiêu Cửu Thành dừng xe lại, chờ Thiên Nhã lên xe.
Thiên Nhã cũng dừng bước chân, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện không thể, nên sau khi do dự một lúc, nàng lại tiếp tục đi về phía trước.
"Thiên Nhã, cho dù có một phần một vạn cơ hội, chị cũng nên thử xem, bây giờ chị cũng không thể tệ hơn được nữa, chị còn sợ cái gì? Cho dù em không thể giúp được gì, ít nhất em cũng có thể giúp chị gặp anh rể của em." Tiêu Cửu Thành la lên với Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói, dừng bước chân, rõ ràng lời nói của Tiêu Cửu Thành vẫn có chút lay động Thiên Nhã, nàng xoay người quay đầu lại, sau đó mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ lái cạnh Tiêu Cửu Thành.
"Nếu cô dám trêu đùa tôi, tôi không dám chắc sẽ không làm ra chuyện gì thiếu lí trí đâu, như cô nói, bây giờ tôi cũng không thể tệ hơn được nữa." Thiên Nhã buông lời hung ác, nếu Tiêu Cửu Thành dám chơi đùa mình, mình nhất định sẽ giết chết cô ta, dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
"Em biết, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói, Thiên Nhã có thể ngồi lên xe của mình, đó đã là một khởi đầu tốt đối với Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, nàng hiển nhiên không thích Tiêu Cửu Thành so sánh mình với con thỏ, nàng cảm thấy mình không những là con thỏ biết cắn người, nếu ép nàng đến cùng, nàng còn sẽ kéo người chôn cùng.
"Chị chưa cài dây an toàn." Nói xong, Tiêu Cửu Thành nghiêng người, dường như muốn dính chặt vào người Thiên Nhã, giúp Thiên Nhã cài dây an toàn.
Thiên Nhã chỉ cảm thấy chẳng lẽ đầu óc của Tiêu Cửu Thành này có vấn đề, ở trong nội thành thôi việc thắt dây an toàn hay không thì liên quan gì, rõ ràng đang nói chuyện quan trọng, đột nhiên lại chen vào chuyện nhỏ như vậy, hơn nữa Tiêu Cửu Thành còn tự mình giúp nàng cài dây an toàn.
.
truyện teen hay
Lúc Tiêu Cửu Thành giúp Thiên Nhã cài dây an toàn,