"Nhưng tôi không chấp nhận em, còn không buông tôi ra mau." Thiên Nhã có chết cũng vẫn còn mạnh miệng.
"Không chịu, vừa nãy chị kẹp đau ngón tay em, chị cũng không biết ngón tay quan trọng thế nào đâu, để đền bù, Thiên Nhã phải lấy thân báo đáp mới đủ, huống chi chỉ ôm một cái như vậy." Tiêu Cửu Thành nửa đùa nửa thật nói, không chịu buông Thiên Nhã ra.
"Đừng có giả bộ." Mới vậy đã muốn mình lấy thân báo đáp, Tiêu Cửu Thành ảo tưởng quá rồi, nhưng Thiên Nhã vẫn xoay người lại đối mặt với Tiêu Cửu Thành, cầm lấy ngón tay Tiêu Cửu Thành cẩn thận xem xét một phen.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nắm lấy tay mình kiểm tra vết thương vừa rồi, chị ấy chẳng thể giấu được vẻ lo lắng tràn đầy, trong lòng Tiêu Cửu Thành ngọt ngào, cô biết Thiên Nhã ngoại trừ bên ngoài mạnh miệng, có chút kiêu ngạo khó chịu, thật ra vẫn là người rất tình cảm.
"Có lẽ bây giờ Thiên Nhã vẫn chưa hiểu, nhưng sau này sẽ biết tay quan trọng thế nào." Tiêu Cửu Thành cảm thấy có lẽ Thiên Nhã vẫn chưa biết chuyện thân mật giữa phụ nữ và phụ nữ sẽ làm thế nào.
Thiên Nhã đúng thật không biết, hoàn toàn không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Tiêu Cửu Thành.
"Còn đau không?" Thiên Nhã thấy ngón tay vừa bị kẹp của Tiêu Cửu Thành còn hơi sưng đỏ, giọng nói cũng mềm dịu hơn, nhìn không quá nghiêm trọng, nhưng chắc hẳn sẽ đau.
Cảm thấy Thiên Nhã bất giác dịu dàng hơn rất nhiều, Tiêu Cửu Thành rất hưởng thụ sự quan tâm và ôn nhu giờ phút này của Thiên Nhã, cô cảm thấy Thiên Nhã thật sự là người mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, rất dễ mềm lòng.
"Đau, nhưng nếu hôn em một cái, sẽ không đau nữa." Thật ra đau nhất là lúc mới bị kẹp, bây giờ đã đỡ rồi, nhưng với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn muốn được voi đòi tiên, không nhịn được nói những lời khiêu khích quyến rũ Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành chỉ thuận miệng nói vậy, vốn cũng chẳng hi vọng gì vào việc Thiên Nhã có đáp lại mình hay không, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ Thiên Nhã vậy mà lại đáp lại mình, cô thấy Thiên Nhã thật sự đưa ngón tay cô đến bên môi chị, nhẹ nhàng hôn một cái rồi lập tức buông ra.
Tiêu Cửu Thành mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Thiên Nhã, sau khi kinh ngạc, niềm vui sướng ngập tràn kéo đến như muốn che lấp cả bầu trời, cô nghĩ chắc hẳn Thiên Nhã biết, hành động này của chị chứng tỏ chị đã tiếp nhận cô.
Thiên Nhã cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến liền làm theo, sau khi hôn xong, thấy dáng vẻ kinh ngạc không thể tin được của Tiêu Cửu Thành, nội tâm nàng lập tức bị một luồng cảm giác xấu hổ đánh úp lại, khiến gương mặt nàng không nhịn được nổi lên một chút ửng đỏ khả nghi.
"Tại tôi kẹp phải ngón tay em, tôi chỉ đang đền bù cho em thôi, không có ý gì khác..." Thiên Nhã giấu đầu hở đuôi tự biện minh cho mình.
"Em mặc kệ, chị hôn em, em coi như chị đồng ý rồi, sau này chị là của em." Tiêu Cửu Thành còn lâu mới bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Thiên Nhã đã mở rộng cửa thành