Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 54


trước sau



Chiếc bút trong tay Cố Vân Tiện khẽ run lên, đường cong ban đầu lưu loát trượt xuống một chấm đen, nhìn qua thập phần chướng mắt.

Thật đáng tiếc nàng đã vẽ lâu như vậy.

“Sao thế?” Hoàng đế hơi nhíu mi, dùng âm giọng trầm thấp hỏi.

“Nô tì cũng không rõ, là Bạch Du hầu hạ bên người Trinh Quý cơ tự mình tới, nói Quý cơ nương nương sau khi dùng bữa xong bỗng nhiên không khỏe, hình như… hình như là trúng độc!”

Trúng độc. Lại là trúng độc.

Chuyện câu vẫn của Nhu Uyển nghi còn chưa tra ra thủ phạm, không ngờ lại thêm một tần ngự trúng độc.

Con mắt của Hoàng đế thâm trầm, không nhìn ra suy nghĩ cái gì. Cố Vân Tiện đứng bên hắn nói, “Bệ hạ mau đi qua xem thử, thần thiếp sẽ đi theo người.” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, “Đúng rồi, bệ hạ nhanh chóng hạ chỉ, lệnh cho tất cả Ngự y trong Thượng Dược cục tới Hợp Tập cung chẩn trị. Không có thánh chỉ, bên Trinh Quý cơ chắc chắn không mời được Ngự y.”

Cũng giống như các triều đại khác, y sư trong cung đình Đại Tấn cũng chia thành nhiều đẳng cấp. Ngoài Thái y thự còn có Nữ y viện, lựa chọn cung nữ làm nữ y, theo học năm năm các lớp do thái y giảng dạy rồi xuất sư, đa số xem bệnh cho cung nữ hoạn quan, cấp bậc thấp nhất. Chức quan trong Thái y thự có thấp có cao, có người am hiểu nhiều thứ thì có thể châm chước khám bệnh tại nhà. Nhưng cấp bậc cao nhất là bốn vị ngự y trong Thượng Dược cục. Bọn họ là những thầy thuốc giỏi nhất Đại Tấn, thân phận còn cao hơn cả chưởng quản của Thái y thự, không có ý chỉ của Đế Hậu, sẽ tuyệt đối không tiến vào cung xem bệnh cho phi tần.

Hoàng đế gật đầu, “Lữ Xuyên, tới Thượng Dược cục truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Ngự y trực ban tối nay vào Hợp Tập cung ngay lập tức.”

Lữ Xuyên lĩnh mệnh đi, Cố Vân tiện cao giọng gọi: “Thái Hà, phân phó cung nhân chuẩn bị liễn. A Từ, đi lấy áo khoác của ta và bệ hạ lại đây.”

A Từ mang áo khoác tới, Cố Vân Tiện đem áo khoác lên người Hoàng đế, nói một cách trấn an: “Bệ hạ đừng gấp, nếu là Bạch Du tự mình tới đây, nói vậy tình huống không quá nghiêm trọng. Lần trước Nhu muội muội hung hiểm, không phải cuối cùng cũng khỏe mạnh không có việc gì sao?”

Hoàng đế cầm tay nàng, không nói gì.

Khi kiệu liễn của Hoàng đế và Nguyên Quý cơ đến Hợp Tập cung, đã có không ít ngự tần nghe tin theo tới.

Dục Thục nghi dẫn đầu đi ra nghênh giá, quỳ xuống đất hành lễ: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ đại an.”

Cố Vân Tiện đứng sau Hoàng đế, nhạy bén tiếp thu được tầm mắt Dục Thục nghi đưa qua, trong lòng hiểu được suy nghĩ của nàng ta.

Nàng ta đang hỏi Cố Vân Tiện, chuyện này có liên quan đến nàng không.

Dời tầm mắt, nàng chỉ coi như không biết, cùng Hoàng đế bước vào Thành An điện.

Tình hình trong điện giống như lần trước Nhu Uyển nghi trúng độc, chỉ có điều lúc này hơi thở mong manh nằm ở trên tháp đổi thành Trinh Quý cơ. Hoàng đế ngồi bên tháp nhìn vào chốc lát, quay đầu lại, “Tình huống nương nương thế nào?”

“Hồi bẩm bệ hạ, thái y nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Nàng ấy hôn mê bao lâu rồi?”


“Đã được một lúc ạ.” Cung nữ đáp, “Dùng xong bữa nương nương liền nôn mửa không ngừng, sau đó… Ngất đến giờ.”

Tay phải chậm rãi thu lại, nắm chặt thành quyền, hắn gật gật đầu, nhìn sang Trương Thái y, “Nói đi, lần này là vì cái gì?”

Trương Thái y vội vàng quỳ xuống, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Trình Quý cơ tự nhiên bị như vậy là do dùng cam thảo và cá chép, dẫn đến trúng độc.”

“Cam thảo và cá chép?”

“Vâng. Cam thảo và cá chép chính là những thứ tương khắc, tách ra ăn không có vấn đề, nhưng nếu dùng chung, tất sẽ dẫn đến trúng độc, thậm chí nghiêm trọng còn nguy hiểm đến tính mạng!” Trương Thái y nặng nề dập đầu, “Thần đã kiểm tra qua bữa tối của Trinh Quý cơ, trong nồi cá chép hầm kia quả thật lẫn vào cam thảo!”

Hoàng đế không nói gì, Minh Sung nghi xoa ngực, dáng vẻ lòng còn sợ hãi, “Cũng không biết đầu bếp của Thành An điện làm ăn thế nào, đồ ăn như vậy cũng dám bưng lên! Thực sự làm cho thần thiếp nghĩ mà sợ.” Nhíu chặt mày, “Chẳng lẽ đầu bếp trong cung không trải qua dạy dỗ, không biết có vài thứ là tương khắc sao?”

Liễu thượng cung đứng bên trả lời: “Trước khi đầu bếp nhậm chức ở các cung, đều hết lòng trải qua dạy dỗ kinh tư thiện, những thứ tương khắc này cũng nằm trong nội dung học tập.”

Minh Sung nghi nhướn mày, “Nói cách khác, cá chép hầm này bỏ thêm cam thảo không phải sơ suất, mà có người cố ý cho vào?” Dừng một chút, lại nói: “Trái lại kẻ ác độc này chọn biện pháp thật là xảo diệu. Ngân châm thử không ra thứ tương khắc sinh độc, cũng khó có thể phát hiện trong đồ ăn có vấn đề.”

Cung nữ một bên nghe vậy mặt có chút lúng túng, ấp a ấp úng hình như có cái gì muốn nói.

Minh Sung nghi thấy thế thoáng nhướn mày, “Làm sao? Có chuyện gì nói ngay!”

Cung nữ kia sợ tới mức run lên, vội vàng dập đầu nói: “Bẩm Sung nghi nương nương, đồ ăn này không phải đầu bếp Thành An điện làm, là… là…”

“Là cái gì?”

“Là Bạc Mỹ nhân tự tay làm!”

Minh Sung nghi sửng sốt, “Ngươi nói, là Bạc Mỹ nhân của Nhàn Tư Các thuộc Vĩnh Hoa cung tự tay làm?”

“Vâng…” Cung nữ hít sâu, rốt cuộc dũng khí nổi lên, “Bởi vì một tháng nay, Bạc mỹ nhân thường xuyên đến Hợp Tập cung vấn an Như Phương hoa, cũng sẽ đến Thành An điện vấn an. Sau vài lần nương nương cùng Mỹ nhân nương tử trò chuyện, cảm thấy rất hợp ý, liền thường xuyên giữ nàng lại dùng bữa. Hôm nay cũng như thế. Nhưng xế chiều nay, Mỹ nhân nương tử đột nhiên đề nghị, nói khi nàng còn ở nhà thường thích xuống bếp, làm cá vô cùng ngon, hy vọng có thể một lần tự tay làm cho nương nương, để tạ ơn sự yêu mến của nương nương. Nương nương cảm động tấm lòng của nàng, rất vui vẻ đáp ứng, nhưng ai ngờ…”

Câu sau không cần nói mọi người đều biết.

Mọi người theo tầm mắt cung nữ nhìn lại, thế mới phát hiện Bạc Mỹ nhân sắc mặt lại trắng bệch quỳ gối ở một góc hẻo lánh. Khi bọn họ tiến vào đều chú ý đến Trinh Quý cơ, chưa từng để tâm tới bên này. Cho dù có người phát giác, cũng không có thời gian đi quan tâm đến một nhân vật nhỏ chưa từng được triệu hạnh một lần này.

Tầm mắt của tất cả đều rơi xuống người Bạc Mỹ nhân, toàn thân nàng ta run rẩy, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, hai mắt nhìn thẳng xuống đất, dường như lâm vào kinh hãi cực đại nào đó.

“Ngươi có gì muốn nói sao?” Hoàng đế nhìn nàng ta chậm rãi hỏi.

Cánh môi của Bạc Mỹ nhân phát run, thật lâu sau hít sâu rồi đáp, “Thần thiếp không còn lời nào để nói.”

Mọi người ồ lên!

Đây, đây là nhận tội rồi?

Thực ra cung nữ vừa nói xong, trong lòng mọi người đều chứa vài phần nghi hoặc. Chỉ vì tẩt cả đều cảm thấy, cứ cho là Bạc Mỹ nhân quả thật muốn mưu hại Trinh quý cơ, cũng không nên lựa chọn phương thức ngu xuẩn như vậy.

Hạ độc vào chính thức ăn mình tự làm, lại còn giáp mặt đưa cho nàng, quả thực là cách giải quyết đồng quy vu tận.

Nếu không phải có thâm cừu đại hận không đội trời chung gì đó, ai lại điên cuồng như vậy?

Hoàng đế nghe vậy cẩn thận đánh giá nàng ta một lát, mỉm cười đứng lên, “Nói vậy, chắc ngươi rất hận Trinh Quý cơ. Có thể nói cho trẫm nguyên nhân không?”

Toàn thân Bạc mỹ nhân còn đang không ngừng phát run, như lá mùa thu chọc người thương tiếc. Nàng ta cúi đầu, cũng không trả lời vấn đề của Hoàng đế, chỉ một mực nói: “Thần thiếp có tội.”

“Không nói?” Hoàng đế nhướn mày, nhìn sang phía Như Phương hoa, “Ngươi là nhị tỷ của nàng, có lẽ ngươi sẽ biết nguyên nhân nàng ta làm như vậy?”

Như Phương hoa sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, “Thần thiếp không biết! Hành vi của Bạc Mỹ nhân không liên quan đến thần thiếp nửa phần!”

“Ồ? Nhưng chẳng phải hai người là tỷ muội sao, chuyện của nàng ta ngươi không biết?”

“Nàng ta mới không phải muội muội của thần thiếp!” Như Phương hoa vội vàng nói: “Chẳng qua là thứ xuất tiện tỳ, thần thiếp với nàng ta vốn chẳng thân cận, sao có thể biết chuyện của nàng ta?”

Vẻ mặt của Hoàng đế hơi biến đổi, sau một lúc lâu nhìn Như Phương hoa chằm chằm, cười khẽ gật đầu, “Thì ra là vậy. Trẫm đã hiểu.” Quay đầu nhìn sang phía Bạc Mỹ nhân, “Trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không có gì muốn nói?”

Bạc Mỹ nhân kinh ngạc nhìn Như Phương hoa, đối phương cúi đầu, căn bản không dám tiếp xúc với tầm mắt của mình, giống như sợ dính phải ôn dịch gì đáng sợ.

Lát sau, nàng ta cười khổ một tiếng, trong ánh mắt là buồn rầu vô hạn.

Nặng nề dập đầu, Bạc Mỹ nhân gằn từng chữ: “Thần thiếp tội ác tày trời, thỉnh bệ hạ ban chết cho nô tỳ.”

Hoàng đế trầm mặc nhìn nàng ta một lát, “Ngươi muốn chết như vậy ư?” Hắn khẽ cười, “Nhưng trẫm cũng không muốn giết ngươi.”

Quay đầu lại hắn phân phó, “Dẫn nàng ta đi, không được có bất cứ sơ xuất nào.”

Hoạn quan tiến lên, muốn chế trụ tay Bạc Mỹ nhân đem nàng ta ra ngoài, lại bị tránh được. Bạc mỹ nhân chậm rãi đứng dậy, tự mình sửa sang lại thường phục, bước chân vững vàng đi khỏi.

Tính cách thật là quật cường,


Gần như là cùng lúc, Lữ Xuyên dẫn theo Ngự y tiến vào. Hoàng đế nhường vị trí lại cho hắn, phân phó, “Chẩn trị cẩn thận, cần làm cho nương nương nhanh chóng tỉnh lại.” Ngẩng đầu nói với những người còn lại, “Được rồi, bên này cũng không còn việc gì, các ngươi trở về đi.”

Đám người Dục Thục nghi và Minh Sung nghi liếc nhìn nhau, hành lễ cáo lui.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hoàng đế chậm rãi bước khỏi Thành An điện, Cố Vân Tiện đi theo hắn. Tối nay ánh trăng rất đẹp, đổ xuống như nước, tạo nên một tầng ánh sáng nhu hòa trên trang phục. Hoàng đế hơi ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn trầm mặc không nói.

Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Chuyện đêm nay, nàng thấy thế nào?”

Cố Vân Tiện hỏi, “Bệ hạ muốn nói đến phương diện nào?”

“Nàng hiểu ý trẫm mà.”

Cố Vân Tiện hít sâu rồi đáp, “Thần thiếp cảm thấy, việc này còn có ẩn tình lớn. Cam thảo vốn không phải Bạc Mỹ nhân cho vào.”

Hắn quay đầu, dường như kinh ngạc với sự thẳng thắn của nàng, “Vì sao nàng lại nghĩ vậy?”

“Thần thiếp cho là vậy, chủ yếu có hai lý do. Thứ nhất, giống như mọi người, thần thiếp cảm thấy cứ coi như Bạc Mỹ nhân muốn mưu hại Trinh Quý cơ, cũng chưa cần chọn loại biện pháp này, quả thực chính là tự tìm đường chết. Sự tình vừa xảy ra, nàng tuyệt đối không chạy thoát liên can, hơn nữa độc tính cá chép thêm cam thảo có hạn, chưa chắc có thể hại chết Trinh Quý cơ. Nếu nàng ta thật sự tính toán đồng quy vu tận, hoàn toàn có thể lựa chọn phương thức đảm bảo hơn.”

Thấy Hoàng đế nghe mà không nói, nàng tiếp tục: “Về phương diện khác, thần thiếp cảm thấy nàng không có lý do làm vậy.”

“Không có lý do gì sao?” Hoàng đế cười rộ lên, “Vân nương, lời đồn đại trong hậu cung, tuy rằng trẫm không quan tâm, nhưng không phải không hề biết gì.”

Cố Vân Tiện nhìn hắn.

“Trong cung có một dạo lưu truyền, nói là A Thù hại chết Cẩn nương. Có lẽ Bạc Mỹ nhân nghe được và tin lời đồn này, cảm thấy A Thù là kẻ thù sát hại tỷ nàng, nên mới bí quá hóa liều?”

“Bệ hạ nói cũng có lý. Nhưng dù sao thần thiếp vẫn

cảm thấy. quan hệ giữa Bạc Mỹ nhân và Bạc Bảo lâm chưa tốt đến mức này…” Cố Vân Tiện nói, “Tối nay xem thái độ của Như Phương hoa với nàng, trong nhà Bạc Mỹ nhân là nữ nhi thứ xuất, không có địa vị. Nàng sẽ vì một tỷ tỷ chẳng thân thiết, cái gì cũng không cần?”

“Bệ ha, bệ ha! Nô tỳ có lời muốn nói! Bệ hạ!”

Đột nhiên có giọng nói truyền đến khiến Hoàng đế chau mày. Quay đầu nhìn lại, đã thấy một cung nữ đứng ở cách đó không xa, đang cố gắng tránh thoát sự kiềm chế của thị vệ.

“Sao lại thế này?”

“Hồi bệ hạ, là thị nữ bên người Bạc Mỹ nhân, nói có chuyện quan trọng muốn tâu.” Lữ Xuyên nói.

Hoàng đế hơi trầm ngâm, “Cho nàng ta vào đây.”

Thị vệ buông tay, cung nữ ba bước chạy đến trước mặt bọn họ, bùm một tiếng quỳ xuống, dập dầu từng cái từng cái một nói: “Bệ hạ minh giám! Nguyên Quý cơ nương nương minh giám! Nương nương nhà nô tì bị oan!”

“Bị oan?” Cố Vân Tiện nói, “Ngươi hãy khoan nói đến, nếu lời ngươi nói là thật, đương nhiên bệ hạ sẽ giải quyết theo lẽ công bằng.”

“Vâng!” Cung nữ kia khóc thút thít nói, “Nô tỳ tên Minh Châu, là thị nữ hầu hạ Bạc Mỹ nhân ở nhà được mang tiến cung theo, làm một nô tì nhỏ bé bên người nương tử. Nô tỳ hiểu rõ tính tình tiểu thư, luôn an phận thủ thường, giúp mọi người làm điều tốt, tuyệt đối sẽ không hại Trinh Quý cơ nương nương!”

“Vậy chuyện đêm nay giải thích thế nào?”

“Đồ ăn kia quả thật là nương tử tự tay làm, chỉ vì từ khi nương tử vào cung tới nay, chưa được thánh sủng, mọi người trong cung cũng xa cách với chủ nhân, chỉ có Trinh Quý cơ không chê hèn mọn, còn tán chuyện vui đùa với nương tử. Trong lòng chủ nhân cảm kích, không có gì báo đáp, mới quyết định tự mình xuống bếp làm một món ăn. Nương tử đối với quý cơ nương nương chỉ có cảm kích, tuyệt đối không có lý do hại nương nương.”

“Nhưng Thái y đúng là từ nồi cá chép hầm kia phát hiện cam thảo. Ngươi không định nói cho bản cung, nương tử nhà ngươi không biết cá chép và cam thảo không thể dùng chung chứ?”

Minh Châu nghe vậy lắc đầu, “Từ nhỏ nương tử thích xem y thuật, tất nhiên biết điều này. Chuyện này còn do nương tử nói cho Như Phương hoa…”

“Như Phương hoa?” Cố Vân Tiện nhíu mi.

“Vâng.. Hồi trước khi còn ở trong phủ, có một lần nấu ăn đầu bếp không biết cấm kỵ này, trong cá chép bỏ thêm cam thảo, suýt chút nữa thì thành đại họa. May là tiểu thư kịp thời phát hiện, nên mới cứu được mọi người. Lúc ấy Như Phương hoa sợ hãi không nhẹ, từ đó vẫn luôn ghi nhớ.”

Mắt Cố Vân Tiện khẽ biến sắc, “Đợi đã, ngươi nhắc đến Như Phương hoa, chẳng lẽ muốn nói cho bản cung…”

Minh Châu hít thật sâu, lại dập đầu một cái, “Vâng! Trong cá chép có cam thảo không phải nương tử thêm. Nếu nô tỳ đoán không sai, chắc là Như Phương hoa phái người thừa dịp nương tử chưa chuẩn bị, bỏ vào!”

Cố Vân Tiện thổ ra một ngụm khí lạnh, chần chờ nhìn Hoàng đế. Vẻ mặt đối phương vẫn như trước, nhìn không ra cảm xúc.

“Ngươi nói như vậy, có chứng cớ không?”

“Nô tỳ… Nô tỳ không có chứng cớ.” Nhìn đến người đứng trước Cố Vân Tiện, vội vàng bổ sung, “Nhưng nô tỳ biết, nếu có một người có thể khiến tiểu thư liều mình đi bảo vệ, vậy chỉ có thể là tỷ tỷ của tiểu thư! Hơn nữa chỉ có Như Phương hoa mới có lý do làm vậy!”

“Nói cho rõ.”

“Nương nương có điều không biết, Như Phương hoa và Bạc Bảo lâm từ nhỏ tỷ muội tình thâm, sau khi Bạc Bảo lâm vào cung, Như Phương hoa vẫn nhớ thương trưởng tỷ. Vốn tưởng rằng đợi đến sau đại tuyển Vĩnh Gia năm thứ tư, nàng có thể vào cung đoàn tụ với tỷ tỷ, ai ngờ Bạc Bảo lâm lại… Sau khi Như Phương hoa vào cung nghe được lời đồn đại, nhận định là Trinh Quý cơ hại chết Bạc Bảo lâm, đã bao nhiêu lần tức giận mắng Quý cơ trước mặt nương tử, còn nói sớm muộn gì cũng phải báo thù cho trưởng tỷ. Nương tử nhà nô tỳ cũng không tin mấy lời đồn vô căn cứ này, nói trong cung thích nhất là lời đồn không rõ trắng đen, đừng cả tin. Tiểu thư từng biện giải thay qQuý cơ nương nương, nhưng làm gì được khi Như Phương hoa căn bản nghe không vào.” Minh Châu nói, “Gần đây bởi vì Quý cơ nương nương đi lại thường xuyên với nương tử nhà nô tỳ, lửa giận của Như Phương hoa càng lớn, có lần còn trực tiếp quăng cái chén vào người nương tử. Nàng chửi mắng nương tử là đồ phản bội, lại có thể cấu kết với hung thủ sát hại tỷ tỷ làm việc xấu. Nương tử hết đường chối cãi, chỉ có thể cố gắng né tránh nàng, giảm bớt xung đột.”

Nói tới đây, thanh âm của Minh Châu trở nên nghẹn ngào, tựa hồ ức chế bi thương, “Nhưng ai ngờ, cho dù làm vậy cũng không có biện pháp né tránh mầm tai vạ. Nô tỳ thấy chuyện đêm nay, căn bản là kế nhất tiễn song điêu* của Như Phương hoa. Vừa có thể hại Trinh Quý cơ, còn có thể giá họa cho nương tử nhà nô tỳ, nhất cử lưỡng tiện. Đáng thương cho nương tử còn niệm tình tỷ muội, không muốn chỉ ra nhị tỷ, còn muốn thay nàng chịu chết!”

*nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim.

Nàng ta nói xong liền chắp tay quỳ gối, chỉ rơi lệ không nói gì thêm.

Cố Vân Tiện chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoàng đế, “Bệ hạ, ngài xem chuyện này nên làm sao mới phải?”


Hoàng đế lười biếng đáp, “Còn có thể làm gì?” Ánh mắt hắn lạnh lùng, “Tra. Cẩn thận tra cho trẫm.”

Chuyện Trinh Quý cơ trúng độc sáng sớm ngày thứ hai liền phát sinh nghịch chuyển cực kỳ lớn.

Lữ Xuyên tự mình dẫn người thẩm vấn cung nhân trong Thúy Vân hiên và Nhàn Tư các, cuối cùng khiến cho một cung nhân trong Thúy Vân hiên thú nhận, là nàng thừa dịp người khác chưa chuẩn bị, bỏ vào chút vụn cam thảo trong món ăn của Bạc Mỹ nhân.

Hoàng đế sau khi hạ triều tự mình đi đến Thúy Vân hiên. Như Phương hoa đối mặt với bằng chứng, vẫn không nhận, luôn mồm nói bản thân bị oan.

“Bệ hạ, không phải thần thiếp làm! Thần thiếp thừa nhận trong lòng oán hận Cảnh thị, nhưng thần thiếp không hại nàng ta!” Như Phương hoa khóc không thành tiếng, “Thần thiếp vừa mới vào cung, chả quen biết ai, sao phải thiếu kiên nhẫn như vậy!”

“Ồ?” Hoàng đế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Như Phương hoa nắm lấy cằm của nàng ta, “Ý của ngươi là, cho dù lúc này không phải ngươi làm, chờ đến khi ngươi đứng vững gót chân, sẽ hạ độc thủ với ái phi của trẫm?”

Như Phương hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Không, không phải! Thần thiếp không có ý này! Bệ hạ ngài hiểu lầm rồi!”

“Mà thôi, trẫm cũng không có hứng thú dây dưa với ngươi.” Thu tay, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Như Phương hoa, “Cũng không biết phụ thân ngươi thế nào, lại liên tiếp sinh ra hai nữ nhi không hiểu chuyện! Quả nhiên là gia môn bất hạnh!”

Như Phương hoa bị trách cứ như vậy thì sợ tới mức đứng tại chỗ, nói không nên lời.

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Dục Thục nghi và Cố Vân Tiện, “Theo cung quy, phạm tội như vậy phải xử trí như thế nào?”

Dục Thục nghi cân nhắc nói: “Hạ độc cung tần, theo lý nên ban chết.”

Như Phương hoa toàn thân mềm nhũn, như bùn nhão ngồi phịch xuống đất.

Hoàng đế nhíu mi suy tư một lát, “Thôi, nể tình Bạc tướng quân, giữ lại mạng cho nàng ta. Nhốt vào Vĩnh Hạng, vĩnh viên không thả ra.”

Vĩnh Hạng, là một cái hẻm nhỏ nằm trong cung phía Tây Bắc, chuyên dùng để giam giữ cung nhân phạm sai.

Đó là chỗ còn đáng sợ hơn cả Lãnh cung.

Nữ nhân này, mấy ngày trước còn ân ái hoan hảo với hắn, là tân sủng của hắn. Nhưng đảo mắt đã bị hắn ném như giày rách. Nếu không phải vì phụ thân, có lẽ ngay cả mạng cũng không còn.

Trong lòng Cố Vân Tiện phát lạnh, mạnh mẽ tự trấn định: “Vâng, thần thiếp sẽ phân phó xuống.”

Hoàng đế xoay người rời khỏi Thúy Vân hiên, không quan tâm đến tiếng khóc tuyệt vọng của Như Phương hoa ở phía sau.

Tại thời gian ngọ thiện Cảnh Phức Thù tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện đứng bên cạnh lại không phải thị nữ của mình, mà là… Cố Vân Tiện?

“Muội tỉnh rồi?” Cố Vân Tiện khẽ cười nói, “Bệ hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể ở đây trông chừng muội, ta liền tự mời qua thay ngài chiếu cố muội muội.”

Nàng ta chậm rãi hỏi: “Bạch Du đâu?”

“Hôm qua nàng một đêm không ngủ, ta đã cho nàng đi nghỉ ngơi rồi.” Cố Vân Tiện vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tháp, cười dài nhìn nàng ta, “Trái lại nàng không chịu đi, khuyên can mãi, cuối cùng ta giả vờ tức giận, nàng mới bất đắc dĩ rời đi. Muội không thấy được vẻ mặt ngay lúc đó của Bạch Du, giống như sợ ta nhân cơ hội không có ai bóp chết muội vậy.”

Năm chữ cuối cùng được nói vừa mềm mại lại êm ái, dường như đang thì thầm với tình nhân.

Cảnh Phức Thù đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng ta nhạy cảm phát hiện ra, hôm nay Cố Vân Tiện có chút bất thường. Ánh mắt nàng rất kỳ quái, khiến nàng ta vô thức muốn né tránh.

Chống người dậy, định dịch người ra bên cạnh một chút, nhưng hai tay lại không có tí sức nào.

Cố Vân Tiện chú ý tới động tác của nàng ta, ý cười càng sâu, “Muội vừa tỉnh lại, đừng lộn xộn. Muốn cái gì thì nói cho ta biết, ta giúp muội.”

Cảnh Phức Thù lạnh lùng nhìn nàng.

“A, xem ra muội cũng không cần gì.” Cố Vân Tiện vẻ mặt sáng tỏ, “Vậy động tác mới vừa rồi của muội là vì sao?”

Làm ra bộ dáng suy tư, nàng chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ta nói đúng rồi? Không chỉ Bạch Du hoài nghi, muội cũng lo lắng?” Hai tay chậm rãi đưa lên, cuối cùng dừng lại trên cái cổ trắng ngần của nàng ta, “Lo lắng ta cứ như vậy bóp chết ngươi?”







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện