Trước câu hỏi đó của Mặc Như nàng cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, miệng nhếch lên một đường hoàn mĩ đầy tà mị, mà không, chính xác là quỷ dị.
Diệp Thanh An mặt đối mặt, mắt đối mắt với Mặc Như, ý cười chầm chậm: Nhà còn ít thuốc xổ, tiện tay cho vào.
Tiện tay? Mặc Như khóe miệng giật giật, tiện tay cái gì? Cố ý, hai chứ cố ý dán trên mặt kia kìa!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo Mộ Dung Trì Yến đột nhiên tới đây ăn trực làm gì, đồ ăn chủ nhân đích thân làm cũng chỉ có vài người có thể nếm thử thôi.
Tin tức hắn ngủ trong nhà xí cũng ít ai biết được.
Có thể là ngoài Mặc Như chỉ có Vĩnh Bân và người hạ thuốc là nàng đây thì chắc chẳng có người thứ năm biết.
Mặc Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền A lên một tiếng.
Ra là thế, tối hôm qua nàng ấy thấy chủ nhân của mình sau khi gắp một miếng thức ăn thì lại không ăn nữa.
Nhìn qua còn nghĩ là Diệp Thanh An không tự nhiên khi ngồi cùng Mộ Dung Trì Yến nên mới không động đũa.
Nhưng hóa ra không phải, chính xác là vì trong thức ăn đó Diệp Thanh An đã bỏ...!thuốc xổ.
Thật ra thủ pháp cũng khá đơn giản.
Nàng lợi dụng tay áo dài cùng với cách ra tay nhanh gọn rồi thừa lúc hắn cho thức ăn vào miệng mà bỏ thuốc.
Chỉ cần nhanh tay một chút có lẽ không ai phát hiện ra.
Và tất nhiên không biết hắn sẽ ăn món nào nên cả bàn nàng đều bỏ thuốc.
Diệp Thanh An tuy rất ít khi ra tay nhưng một khi đã xuất đầu lộ diện thì dù có là ai đi chăng nữa cũng không tránh được.
Chủ nhân, ngài ghê thật đó.
Làm tên đó dính trong nhà xí tới gần sáng luôn.
Ồ, tính sai rồi.
Diệp Thanh An ra vẻ tiếc nuối, rồi nói tiếp: Ta còn tưởng hắn ngủ tới sáng chứ? Không ngờ lại tính sai lượng thuốc bỏ vào.
Lần sau cho thêm ít nữa vậy.
Mặc Như cũng không quá xa lạ với cách làm việc này nhưng nàng thật sự lo cho Mộ Dung Trì Yến nha.
Còn nói thêm lượng thuốc, với từng đó đã khiến hắn đề nửa cái mạng trong nhà xí rồi.
Thêm nữa chắc có xe tới rước đi quá.
Mà thôi, nàng ấy cũng chẳng muốn lo làm gì cho mệt.
Người ta nói bớt một kẻ thù là chuyện tốt nhưng đối với họ mà nói người buộc là kẻ thù mãi là kẻ thù.
Dẫu sao kiếp trước nhiều người muốn giết mình như vậy, kiếp này thêm một người bớt một người cũng chẳng có gì đáng nói ra.
Ngay lúc này, ngay tại hắn nóc nhà chỗ, đang ngồi lấy một vệt màu đen thân ảnh...
Người đó cũng lập tức đem chuyện này nói cho Mộ Dung Trì Yến.
Nàng ta vậy mà lại dám hạ thuốc bản vương.
Cả người hắn đằng đằng sát khí đi tới Tịnh Hương các hỏi tội nàng.
Thế nhưng hắn bỗng thấy một cột khói bốc lên từ nơi ở của nàng.
Đi gần hơi một chút thì nghe thấy tiếng của Viên Hân.
Vương phi...!định đốt sân à?
Nghe thấy vậy bước chân của Mộ Dung Trì Yến dường như nhanh hơn một chút, hắn không nghĩ nhiều mà trực tiếp đạp của xông vào.
Diệp Thanh An! Ngươi định hủy diệt cả vương phủ của ta phải không?
...
Đứng hình mất 5 giây...!
Không phải là đang đốt nhà?
Hắn nhìn chỗ mà nàng đang nướng thịt mà suýt không phản ứng kịp.
Ngươi bị thần kinh à?
Diệp Thanh An nhìn hắn bằng ánh mắt như thấy một tên thần kinh trốn trại: Dù có đốt thì phòng của