Diệp Thanh An quả thật không biết chuyện này, tính nàng tuy nhạy cảm cũng rất đề phòng nhưng lúc đấy nàng quả thực rất mệt nên không ý thức được.
Lúc tỉnh Mặc Như cũng không nhắc đến nên nàng chẳng hề hay biết mà thảo luận với Vu Tử Ân.
"Vương phi, loại linh thảo này lá dài mỏng, có răng cưa, màu đen, trên lá có nhiều đốm nhỏ màu trắng.
Diệp Thanh An nhớ tới một đoạn ký ức rồi nói: "Loại thảo dược này hình như ta từng thấy.
Nhớ không nhầm thì gọi là hàm châu linh thảo."
"Vương phi từng thấy sao? Tốt quá rồi, là thấy ở đâu? Có thể hái về không?"
"Ta vô tình thấy được..."
Là trong đống sách mà gia gia kiếp trước để lại cho nàng.
"Có thể chắc chắn có là đủ rồi."
"Vương phi, ngài chờ một chút, chúng ta tra cứu sách cổ xem loại linh thảo này sinh trưởng ở đâu."
Nửa canh giờ sau...
"Vương phi, trong này có ghi chép trên thiên lang sơn có loại hàm châu linh thảo này, vương phi, ngài xem."
Vu Tử Ân đưa sách cho nàng xem.
"Thiên lang sơn có nhiều dược liệu, xung quanh có nhiều độc xà, mãnh thú, hơn nữa có nhiều vách núi cheo leo hiểm trở."
Diệp Thanh An nhìn quyển sách rồi nói: "Ta lập tức đến đó hái thuốc."
"Không được."
"Không được."
Lời vừa nói ra Mộ Dung Trì Hạo và Mộ Dung Trì Yến đồng thời lên tiếng.
"Thiên lang sơn hiểm trở lại còn có mãnh thú, nếu muội xảy ra chuyện gì thì trẫm làm sao ăn nói với thừa tướng."
"Hoàng huynh nói không sai, thiên lang sơn khó đi.
Ngươi vẽ lại hình, nội trong ba ngày ta sẽ mang linh thảo về."
Vu Tử Ân: "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng vương phi cùng đồng hành tới đó là tốt nhất."
"Hỗn xược, ngươi cho rằng lời trẫm nói là gió thoảng bên tai sao?"
Vu Tử Ân lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng, tuy thiên lang sơn hiểm trở nhưng có vương gia ở đó thì dẫn theo vương phi cũng không khó."
"Với cả dù là có hình vẽ nhưng vương gia không biết vị trí linh thảo, cũng không biết cách hái dược, nếu làm hỏng bộ