Mặc Như khóc sướt mướt hồi lâu, phải khó khăn lắm nàng mới dỗ được.
Chủ nhân, người gọi Tiểu Như một lần nữa đi.
Nàng đưa mắt nhìn chủ nhân của mình, tròng mắt có hơi long lanh như thể nếu Diệp Thanh An không gọi nàng sẽ khóc thật mà không cần chờ.
Chẳng phải nói...!khụ...!chỉ có phu quân mới được gọi sao, đổi...khụ...!ý nhanh vậy?.
Giọng nói yếu ớt và khàn đặc tuy vậy nhưng vẫn có ý cười.
Người nói A Dật sao?.
Nghe nàng hỏi vậy Mặc Như liền đỏ mặt.
Cũng như nàng, Mặc Dật là người bên cạnh bồi táng theo Diệp Thanh An.
Ngoài ra vẫn còn một người nữa, hắn tên Mặc Hiên.
Cả ba người họ đều là người bảo vệ cho nàng của kiếp trước, tính cách thất thường và không ai giống ai.
Mà nhất là Mặc Như, nhiều lúc nàng thật không biết nàng ấy nghĩ gì, cho dù trông Mặc Như giống một đứa trẻ ngây thơ, hay phóng túng lẳng lơ thích thả thính mấy cô gái đẹp nhưng đôi lúc lại tâm cơ, lý trí và tàn nhẫn, vô cảm hơn bất kì ai.
Ngươi không có...!khụ...!kí ức của nguyên chủ?
Bây giờ nàng mới nhớ ra, cho dù có tính cách ra sao thì với thân phận hiện tại Mặc Như cũng sẽ cũng sẽ không hành động lỗ mãn như thế.
Vậy chỉ có thể là...
Mặc Như: ???.
Kí ức gì cơ.
Nhìn biểu cảm đó là hiểu, chắc là không rồi.
Nàng thở dài nhìn Mặc Như, lúc đang định nói gì đó thì bỗng nhìn thấy một con mèo tuyết trắng nhảy vào người Mặc Như.
Vì có hơi bất ngờ nên theo phản xạ tự nhiên nàng liền nhanh chóng hất con mèo đi khiến nó ngã xuống đất.
Nàng lẳng lặng cùng mèo trắng bốn mắt nhìn nhau.
Con mèo ban đầu dựng thẳng lông đuôi chợt mềm mại thả xuống, uyển chuyển đi đến phía nàng.
Nàng vốn thông thú linh, có thể hiểu thú ngữ.
Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì đây không phải là mèo của nàng vậy thì có thể là ai chứ?
Diệp Thanh An ôm lấy mèo, vuốt bộ lông mềm của nó mà suy nghĩ.
Lúc này có người vội vã xông vào, vội đoạt lấy mèo trắng trong tay nàng, mèo kia lập tức run rẩy như cái sàng gạo.
Người tới là Trần ma ma trong viện của Trắc phi Bùi Ninh Dao.
Bà ta oán trách nhìn Diệp Thanh An: Tiểu Tuyết chỉ lỡ đến viện của Vương phi, tại sao ngay cả một con mèo mà Vương phi cũng không chịu buông tha?
Con mắt nào của bà...!khụ...!nhìn thấy ta hành hạ mèo? Giọng nói của nàng ngày một khàn hơi, cổ họng lại thêm khó chịu.
Thấy vậy Mặc Như liền cảnh cáo nhìn bà ta: Bà già kia, bản thân bà tự tiện xông vào sương phòng của chủ nhân ta, vừa mới đến còn hung vấn tội, có