Edit: kaylee
Gió thổi nhè nhẹ, lá phong chậm rãi từ trên ngọn cây bay xuống.
Cố Nhược Vân mới vừa đi xuống núi, một bóng dáng lỗ mãng liều lĩnh liền nhập vào trong mắt nàng.
Đó là một thiếu nữ tuổi không lớn, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một
thân cẩm y đẹp đẽ quý giá hiển lộ ra dáng người hoàn mỹ của nàng. Nhưng
mà, lúc ánh mắt chuyển dời đến trên mặt của nàng, liền không thể không
thất vọng rồi.
Chỉ thấy trên da thịt trắng nõn của thiếu nữ đầy
tàn nhang, giống như là chiếc khăn trắng noãn bị dính bẩn, khiến cho mỹ
cảm (cảm giác đẹp đẽ) ban đầu phá hủy.
Cố Nhược Vân nhướng mày, ở trong đầu tìm tòi một lần, liền nhận ra thân phận của thiếu nữ này.
Nhưng mà, không đợi nàng mở miệng, La Âm liền bước nhanh đi đến trước mặt của nàng, như là không biết nàng lên lên xuống xuống quét nhìn nàng một
lần.
"Cố Nhược Vân, ta nghe nói, ngươi cùng thằng nhóc Lăng gia kia quyết đấu?"
Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về tay, cười cười, từ chối cho ý kiến.
"Tin tức của ngươi nhưng là rất linh thông, thế nào, ngươi cũng cho rằng ta sẽ thua?"
"Ha ha!"
La Âm cười lớn vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân: "Cố Nhược Vân ngươi là loại
người nào? Ta đã sớm nói, phụ thân của ngươi đã từng là đệ nhất thiên
tài của Thanh Long Quốc, đáng tiếc trời đố anh tài (trời cao đố kỵ người tài), làm cho hắn tuổi còn trẻ đã ngã xuống, mà ca ca của ngươi, cũng
là đệ nhất thiên tài hiện nay! Ngươi thân là nữ nhi của Cố Thiên, muội
muội của Cố Sanh Tiêu, làm sao ngươi có thể là một phế vật? Chỉ là, Cố
Nhược Vân, chúng ta làm bằng hữu (bạn bè) nhiều năm như vậy, ngươi vậy
mà ngay cả ta cũng gạt."
Hiện thời bên ngoài đều ở đồn đãi, Cố
Nhược Vân yếu đuối nhiều năm như vậy chỉ là ngụy trang thôi, làm như vậy là để thế nhân quên đi nàng, nhưng mà, nàng thân là bằng hữu tốt nhất
cũng là duy nhất của Cố Nhược Vân, cũng bị che giấu nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây, La Âm liền đầy bụng ủy khuất.
"La Âm," Cố Nhược Vân nhìn hảo hữu (bạn tốt) nhiều năm, do dự nửa ngày, nói: "Ta có một việc cần ngươi hỗ trợ."
"Chuyện gì?"
"Chính là…... Ngươi có thể hay không cho ta mượn một ít Kim tệ?"
Cố Nhược Vân thật sự
có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
Nàng thân là đại tiểu thư dòng chính của Hạ gia, chưa bao giờ từng lo nghĩ
về những thứ tục vật này, nhưng hiện này vì Cố Nhược Vân là phế vật,
tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ có ba Đồng tệ, căn bản không có cách
nào mua dược liệu.
"Được, ngươi muốn bao nhiêu?" La Âm không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Cố Nhược Vân suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tàn nhang kia của
La Âm, nói: "Ta cần một trăm Kim tệ! Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi thù lao
so một trăm kim tệ càng hậu hĩnh hơn!"
Cố Nhược Vân nàng, chưa bao giờ thích thiếu người cái gì.
Cho nên, trước khi vay tiền, nàng cũng đã nghĩ tốt sẽ dùng Tụ Khí đan làm
thù lao! Giá của Tụ Khí đan này, xa xa vượt quá một trăm Kim tệ!
"Một trăm Kim tệ?"
La Âm vốn tưởng rằng Cố Nhược Vân mặc dù là muốn vay tiền, cũng chỉ là vài Kim tệ mà thôi, không nghĩ tới nàng sẽ cần nhiều như vậy, cho dù là đối với nàng mà nói, một trăm Kim tệ này, cũng là tích góp một năm của
nàng.
Nhưng mà, La Âm hiểu rõ, nếu không có vạn bất đắc dĩ, lấy tự tôn của Cố Nhược Vân, là quả quyết sẽ không mở miệng vay tiền.
"Được, ta cho ngươi mượn tiền, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta trở về lấy đến! Về
phần thù lao kia, ngươi cũng không có nhiều Kim tệ có thể đưa ta như
vậy, cho nên không cần trả lại."
Khi nói lời này, La Âm còn không biết thù lao trong miệng Cố Nhược Vân là cái gì, chờ đến lúc nàng thấy, mới biết được đối phương căn bản là không có nói mạnh miệng………..
Một viên Tụ Khí đan, giá trị vượt qua một trăm Kim tệ rất xa!