Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1026: Bán thú nhân Lam Ca 2


trước sau

" Tỷ."

Hạ Lâm Ngọc nhìn đội trưởng Thiên Lang, chợt dừng ánh mắt trên người Cố Nhược Vân nói: " Vừa rồi Hỏa Diễm Sư bị y làm bị thương nặng, người giúp nó nhìn xem trước đi >"

" Được."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, tầm mắt xuyên qua mọi người phía trước, dừng trên thân thể máu tươi đầm đìa kia của Hỏa Diễm Sư, khẽ nhíu mày, chỉ là cũng không nói thêm gì, không coi ai ra gì đi qua bên mọi người Thiên Lang dong binh đoàn, tới trước mặt Hỏa Diễm Sư.

Hỏa Diễm Sư gầm nhẹ một tiếng, muốn nói cái gì đó, lại ngay cả khí lực nói cũng không có, toàn bộ thân thể mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, không còn uy phong lẫm lẫm lúc trước.

" Ăn đi."

Cố Nhược Vân đưa một viên đan dược tới trước mặt Hỏa Diễm Sư, trầm giọng nói.

Hỏa Diễm Sư không có chần chờ gì, dùng đầu lưỡi cuốn dan dược gì đó đưa vào trong miệng mình. Ngay tại nháy mắt nuốt vào đan dược, thân thể vốn đau đớn giống như được một bàn tay dịu dàng vỗ về, cũng không còn đau đớn như ban đầu.

" Thương tổn rất nặng, nhất thời không khôi phục được, cho nên ngươi nằm ở chỗ này nghỉ ngơi một chút trước, Cổ Lan, ngươi chiếu cố nó."

Dứt lời, nàng đứng lên, lại đi đến chỗ đám người Diệp Ảnh.

" hừ."

Đội trưởng Thiên Lang thấy được hành động của Cố Nhược Vân, cũng không có để ý nhiều, trong mắt của y, con Hỏa Diễm Sư kia sống không được bao lâu, lại chờ một lát sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Cho dù là Y Sư giàu có danh vọng Bắc Tạp lãnh địa này, cũng không thể cứu được nó.

" Tiểu cô nương, lời vừa rồi ta nói, ngươi nhưng lại nghe không rõ ràng?"

Y nâng đầu, từ trên cao nhìn xuống đi về phía Cố Nhược Vân.

" Thiên Lang, ngươi câm miệng cho ta!"

Nhưng lúc này đây, Diệp Ảnh không cho y cơ hội tiếp tục nói, lập tức lớn tiếng chặt đứt lời y: " Ngươi có biết nàng là ai? Cũng dám nhục nhã nàng như thế? Lực lượng của nàng không biết cường đại hơn ta bao nhiêu lần, cho nên ngươi cũng chỉ có thể ỷ vào không biết mà kiêu ngạo ở trước mặt nàng!"

Đội trưởng Thiên Lang giật mình, nhíu chặt mày, ánh mắt chất vấn nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này có lai lịch gì?
nếu không, vì sao Diệp Ảnh sẽ nói ra lời này!

Nghĩ vậy, đội trưởng Thiên Lang thật không có nhục nhã nàng giống như lúc trước, chính là âm trầm trên mặt càng sâu, lạnh lùng hỏi: " Nàng là ai?"

Diệp Ảnh vốn chỉ muốn ngăn lại đội trưởng Thiên Lang, không có suy nghĩ nhiều lắm, hiện giờ nghe được lời nói của y, mới trầm mặc xuống, dù sao ba chữ Cố Nhược Vân này, đối với khắp đại lục mà nói sức ảnh hưởng đều quá lớn.

Mà hắn, lại không được sự đồng ý của đối phương, đã nói ra thân phận của nàng.

Chuyện này đối với tất cả cường giả mà nói, đều là cấm kỵ!

" Ngươi muốn biết tên của ta?"

Sau khi Cố Nhược Vân đi đến trước mặt đội trưởng Thiên Lang, bước chân chậm rãi ngừng lại.

Bên trong gió nhẹ, đầu tóc đen kia nhẹ bay trong gió, trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười lạnh nhạt xuất trần, một bộ áo xanh giống như trúc xanh ngạo nghễ đứng thẳng, không tự chủ làm chói mắt những người khác.

" Có thể, ta đây nói cho ngươi, tên của ta là ____ Cố Nhược Vân!"

Cố Nhược Vân

Ầm!

Ba chữ này giống như một đạo sét đánh xuống, rơi vào trong tao mọi người.

Trừ bỏ mọi người Diệt Thế dong binh đoàn ra, sau khi những người khác sững sờ vài giây, thì " ồ" cười phá lên, có một số người càng là ôm bụng cười,, nước mắt đều chảy ra.

" Cười chết ta, nàng vậy mà nói nàng là Cố Nhược Vân?"

" Nàng cho rằng Thiên Lang dong binh đoàn ta dễ lừa gạt như vậy sao, vậy mà dám giả mạo Cố đại sư, Cố đại sư kia là loại người nào? Thiên tài tuyệt thế trẻ tuổi, luyện đan sư chính quy! Nàng tính là cái gì? cho rằng mặc một bộ áo xanh thì chính là Cố Nhược Vân? Ôi mẹ ơi, vì sao trên đời lại có nhiều kẻ ngu ngốc đến như vậy?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện