" Đúng rồi Cố nha đầu, ta cũng chưa có nói qua tình huống Cổ gia cho ngươi, Cổ gia đời này chỉ có một người, cũng chính là Cổ Lan cháu gái ta, đứa cháu gái này từ nhỏ đã cổ quái tinh nghich, luôn gặp rắc rối, hơn nữa thân phận là nữ nhi, cho nên Cổ gia không thể giao trên tay nàng."
Cổ lão bất đắc dĩ than một tiếng: " cho nên, những trưởng lão Cổ gia liền thương nghị, để Cổ gia cùng Giang gia liên hôn, mà Giang gia cũng từng hứa hẹn Cổ gia, chỉ cần là người cháu gái ta coi trọng, liền phong làm thiếu chủ Giang gia, cùng cháu gái ta thành hôn."
" Ha ha, lúc trước ta rất muốn hợp tác Trúc nhi cùng Lan nhi, bọn họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã cho đến lớn, hẳn là xác xuất thành công cũng lớn hơn so với người khác, ai biết hai người này không ai chịu ai, càng vì chuyện này mà Lan nhi rời nhà đi ra ngoài, thật lâu cũng không có tin tức."
Giang lão cười ha ha, trong tiếng cười không có một tia vướng bận.
Nhưng thật ra Cổ lão có một chút ngượng ngùng, lộ vẻ xấu hổ nói: " Giang lão,chuyện này Cổ gia ta thật xin lỗi ngươi, ta....."
" Được," Giang lão phất tay, ngăn lại lời Cổ lão sắp sửa nói ra, " Con cháu chính là phúc, chuyện của tiểu bối chúng ta quản cũng không được, một khi đã như vậy, cũng đừng khó xử nha đầu Cổ Lan."
Tuy nói là như vậy, thế nhưng đối với lão gia hỏa trước mặt này, trong lòng Cố lão vẫn đầy áy náy: " Giang lão, Cổ gia ta thiếu ngươi một cái ân tình! Nếu như lần liên hôn này không thể thành công, quan hệ hai nhà chúng ta cũng không bởi vậy mà thay đổi."
" Ha ha."
Giang lão thống khoái cười to hai tiếng: " có một câu này của ngươi là đủ rồi! Nha đầu Lan nhi kia cũng coi như ta nhìn từ nhỏ lớn lên, cho nên cũng xem nàng là cháu gái, mặc dù không thể liên hôn, nếu Cổ gia gặp nạn, ta cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn."
Người Chủ thành có lẽ không biết giao tình giữa hai lão gia hỏa, nhưng Cố Nhược Vân đứng ở bên cạnh
nhìn hai lão hỏa, suy nghĩ trong lòng mối cảm tình giữa hai lão nhân thực mộc mạc.
Loại cảm tình này, không quan hệ với lợi ích, cũng không phải gia tộc, chỉ là xuất phát như tri kỷ.
" Giang lão, Cổ lão, hôm nay quấy rầy cũng đã lâu, ta cũng nên rời đi," Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: " Đúng rồi, mấy ngày sắp tới ta ở trong Dược Phủ, bất quá ta cũng đã tuyên bố, trong vòng nửa tháng không tiếp kiến bất cứ kẻ nào, cho nên nếu các ngươi có chuyện gì, ta sẽ đến nơi này tìm các ngươi."
" Được," Giang lão gật gật đầu, đứng lên nói: " Để ta gọi Ôn Ngạn đưa ngươi trở về."
" Không cần."
Cố Nhược Vân lắc đầu nhẹ giọng nói.
Trong Chủ Thành, tai mắt của các đại thế gia rất nhiều, nếu để Ôn Ngạn đưa nàng về, sẽ khiến rất nhiều người chú ý.
Nói dứt lời, Cố Nhược Vân cũng không có đứng lại, mà hướng bên ngoài đi đến.
Nhìn thanh y nữ tử rời đi, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Ôn Ngạn xẹt qua tia sáng khác thường, một lúc sau hắn trầm giọng nói: " Ông ngoại, năng lực Cố Nhược Vân rất mạnh, ngươi nói sự việc kia nàng giúp chúng ta có được không?"
Giang lão ngẩn người, gắt gao nhíu mày, rất nhanh chậm rãi dãn ra, âm thanh già nua mang theo trầm ổn, chậm rãi vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh.
" Ngạn nhi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, ông ngoại cũng không ngăn cản ngươi, chỉ là...ông ngoại có một câu muốn cảnh cáo ngươi, Cố nha đầu rất thông minh! Nếu ngươi muốn lợi dụng nàng, rất mau nàng sẽ nhìn thấu ý đồ của ngươi! Hơn nữa, tuy rằng ta cùng nha đầu này ở chung không lâu, nhưng cũng biết nàng là người quy tắc, nếu ngươi lấy tấm lòng đối đãi nàng, nàng sẽ hồi báo ngươi vạn phần, nhưng nếu ngươi mang một tia mục đích, thì cả đời này của ngươi nàng sẽ không tín nhiệm ngươi nữa!"